Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 859 - Chương 859 - Vậy Cô Gái Kia Muốn Kiếm Chuyện Rồi 1

Chương 859 - Vậy cô gái kia muốn kiếm chuyện rồi 1
Sau khi Lâm Ngọc Trúc nói lời này, tất cả mọi người đều phản ứng lại.

Mã Đức Tài sững sờ cả nửa ngày mới dở khóc dở cười nói, "Chị Trúc, sao chị không nói chuyện này sớm hơn?"

Lâm Ngọc Trúc bắt chéo chân tự tin nói: "Vừa mới nghĩ tới."

Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương:…

“Sao thế, các em quyết định chuyển nghề thành kinh doanh à?” Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc hỏi.

Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương cùng nhau gật đầu, bày tỏ thái độ.

Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, không còn giữ dáng vẻ lười biếng như vừa nãy nữa, ngồi thẳng người, hỏi: “Nếu đã muốn chuyển nghề, vậy các em muốn làm vừa vừa hay chỉ làm nhỏ thôi. Nếu muốn làm lớn thì các em giải quyết vấn đề vận chuyển như thế nào? Đừng có nói là các em di chuyển bằng tàu hỏa rồi xách tay nhé. Còn có vấn đề về kinh phí nữa. nỒ, sức lực của hai đứa chỉ ở mức bình thường, làm vừa vừa thì còn được, nếu muốn làm lớn sợ là sẽ bị người khác để mắt tới. "

Nói xong lời này, cả căn phòng im lặng.

Sắc mặt của Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương trông khá phức tạp.

Tại sao lại cảm thấy chuyện này vừa tới miệng chị Trúc là trở nên phức tạp vậy chứ?

Nhìn thấy hai người đang lạc mất phương hướng, Lâm Ngọc Trúc nháy mắt với Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai nhịn cười, nói, "Chị có một người anh họ làm nghề vận tải, chị vẫn giữ liên lạc với anh ấy. Khoảng thời gian trước anh ấy còn nói là muốn ra làm riêng. Nếu lượng mua hàng lớn, các em có thể để họ vận chuyển một thời gian, bọn họ bốc hàng từ bắc vào nam, đi đi về về không bao giờ trống xe, chúng ta chỉ cần trả tiền đi về là được."

Môi mỏng của Lý Hướng Vãn mấp máy, lạnh lùng nói: "Tiền vốn, chúng ta có thể hợp tác, các em sẽ chiếm phần lớn cổ phần."

“Chị có phương thức liên lạc với nhà họ Tiền, các em có thể mời người nhà bọn họ tới để làm việc.” Lâm Ngọc Trúc ân cần đề nghị.

"Nhà họ Tiền? Nhà họ Tiền nào?" Mã Đức Tài bối rối hỏi. Anh ta có quen biết nhà họ Tiền nào à?

“Chị Tiền Lệ.” Lâm Lập Dương nhắc nhở.

Lúc này Mã Đức Tài mới nghĩ đến Tiền Lệ, người đã đánh anh ta như con đẻ.

“Chị Lệ có vẻ không xem trọng em cho lắm.” Mã Đức Tài rụt rè nói.

Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo, nói: “Em Tiểu Tài, đừng dùng giọng điệu rụt rè đó, chuyện gì tụi chị cũng biết hết. Có phải chỉ là không xem trọng thôi không? Em không đủ mặt mũi, chẳng phải là còn chị đó sao?"

Thẩm Bác Quận tới đúng lúc, sau khi đi tới cửa thì chỉ nghe được nửa câu sau, lẳng lặng bước vào phòng, ngồi ở bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, tò mò hỏi: "Có em cái gì cơ?"

Lâm Ngọc Trúc nói sơ chuyện này cho anh nghe, Thẩm Bác Quận cẩn thận lắng nghe, sau đó nói: “Trước đây nhà họ Tiền mở tiêu cục, cũng có không ít người. Bây giờ cả gia đình cũng đã chuyển tới tỉnh kế bên, muốn tới đây cũng rất thuận tiện. Người gia đình họ rất có đạo nghĩa giang hồ, so với người ngoài thì đáng tin hơn nhiều. Chuyện này, anh cũng có thể ra mặt giúp em."

Mã Đức Tài nhìn Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận, hai mắt sáng lên, u buồn trước đó tan biến ngay lập tức, "Vậy thì làm phiền chị Trúc và anh Quận rồi."

Lâm Ngọc Trúc vui vẻ, tên nhóc này cũng đã gọi anh Quận rồi.

So với mặt dày, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cô còn thua kém em trai Tiểu Tài.

Tên này mới là chuyên gia.

Lúc mọi người ăn cơm, Lâm Ngọc Trúc mới nhớ tới chị hai Lâm, cô bèn nói với em trai nhà mình, "Lúc em ra ngoài, gia đình chị hai cũng đến, hiện tại họ đã mở xưởng sản xuất đồ nội thất."

Lâm Lập Dương suýt chút nữa bị sặc cơm, không dám tin tưởng: "Chị hai cũng tới rồi?"

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, "Ừ."

Lâm Lập Dương vừa ăn cơm vừa ngơ ngẩn, tốc độ này có phải là quá vội vàng rồi không.

Lúc nhìn thấy em trai, chị hai Lâm vô cùng vui mừng cho cậu một cái ôm nồng nhiệt, miệng lẩm bẩm: “Em xem em đi, đi mà chẳng nói lời nào. Nhà chúng ta chỉ còn mỗi em là độc đinh thôi đấy, ra ngoài xảy ra chuyện gì thì phải làm sao."

Lâm Ngọc Trúc:…

Cô suy nghĩ rất nhiều về từ ‘độc đinh’ trong miệng chị hai Lâm.
Bình Luận (0)
Comment