Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 879 - Chương 879 - Đàn Bà Con Gái, Khó Khăn Quá~ 1

Chương 879 - Đàn bà con gái, khó khăn quá~ 1
Mẹ Lâm muốn bàn xong chuyện hôn sự trước tết, mắt thấy chẳng còn mấy ngày nữa nên trước tiên gọi họ hàng hai nhà tới mời một bữa.

Giờ lại tới thời khắc khảo nghiệm khả năng tùy cơ ứng biến của Lâm Ngọc Trúc, đi từng nhà mời người.

Lâm Ngọc Trúc: ...

Uyển chuyển nói: “Mẹ, có phải nên là Lập Dương đích thân đi, con tiếp khách hay không?”

Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Con nói có lý.”

Lâm Ngọc Trúc cong khóe môi, không chút chột dạ nào nở nụ cười.

Cô thật sự là quá cơ trí.

Mấy dì với mấy cô vẫn chưa biết mẹ Lâm và cha Lâm trở về, nghe tin xong liền lập tức đến nhà họ Lâm.

Hai năm nay, sự thay đổi lớn nhất trong nhà của họ hàng chính là nhà nhà đều nhiều thêm mấy đứa trẻ.

Mấy anh chị họ của Lâm Ngọc Trúc gần như đều kết hôn, sinh con cả rồi.

Một nhà đầy người lớn và trẻ con, rất náo nhiệt.

Các cô dì vừa đến đã hỏi ngay mẹ Lâm và cha Lâm hiện giờ sống ở Kinh Đô như thế nào.

Mẹ Lâm cười ha ha nói: “Khá tốt, vừa chăm sóc cho các con, vừa có thời gian rảnh thì bày sạp hàng nhỏ bán chút đồ.”

Họ hàng vừa nghe bày sạp hàng liền nhìn nhau một cái, thần sắc toát ra một chút đồng tình.

Cô út trực tiếp đau lòng mà nói: “Không được thì trở về đi, Lập Dương hiện giờ đã kết hôn, cũng có con dâu chăm sóc rồi mà. Anh chị còn trở lại bày hàng, khổ biết bao.”

Cha Lâm suýt thì ngồi không vững, vẫn là mẹ Lâm cười ha hả đáp: “Tuy kiếm chả được mấy đồng tiền, nhưng ít ra có việc để làm, nghỉ hưu xong ngày ngày ở nhà cũng không có gì vui.”

Vừa nghĩ đến mẹ Lâm và cha Lâm đều có lương hưu, vẻ mặt của mọi người lại đổi trở lại.

Có tiền bày hàng với không có tiền bày hàng nó lại khác nhau.

Mợ phản ứng lại được một chút, liền nói: “Thế cũng khá tốt, rảnh rỗi kiếm chút tiền tiêu vặt, tiền lương hưu giữ để dưỡng lão.”

Các họ hàng tán đồng gật đầu, đúng là như vậy, tuy nhiên bọn họ nghỉ hưu xong thà nhàn rỗi, cũng sẽ không ra ngoài bày hàng.

Chuyện nói đến đây, mọi người đều mặc định cho rằng mẹ Lâm và cha Lâm kiếm chả được bao nhiêu tiền.

Nhưng tâm tư của mợ hơi lung lay một chút, thăm dò hỏi: “Em nghe nói cả nhà Ngọc Lan cũng đi Kinh Đô rồi hả?”

Mẹ Lâm “Ồ” một tiếng, giải thích: “Hai đứa nhỏ này thật là, ở đơn vị đắc tội lãnh đạo, nên làm không nổi nữa. Nói ra thì không chịu khổ được bằng chúng ta hồi đó, bị lãnh đạo trách mắng là chuyện bình thường. Hiện giờ người trẻ tuổi tính khí lớn, trực tiếp từ chức không làm nữa. Sau đó hai vợ chồng tới Kinh Đô giải sầu, thấy ở thành phố nhiều người, làm đồ gia dụng cũng nhiều, nên dứt khoát tới Kinh Đô phát triển luôn. Cả nhà Lão Tôn cũng đi theo, khỏi phải nói, người có tay nghề đúng là khác biệt, đi đến đâu cũng có thể kiếm ra cơm ăn. Công việc một ngày cũng không ít.”

Mẹ Tôn và mẹ Lâm gần như đều có cùng suy nghĩ với nhau, không muốn để cho người ở quê biết quá nhiều chuyện trong nhà.

Hơn nữa, nhà bọn họ vẫn chưa kiếm tiền, cái này nếu mà khoác lác ra ngoài, từng người tới mượn tiền, thì cho mượn hay là không cho đây.

Cho nên trước khi nhà họ Lâm đi thì đặc biệt dặn dò chuyện này một chút.

Người ngồi đây căn bản đều chẳng có tay nghề gì, nghe lời này cũng không nghĩ nhiều.

Dương Liễu cúi đầu thành thật uống trà, thể hiện vô cùng dịu dàng hiểu chuyện.

Họ hàng đã nghe ngóng xong điều muốn nghe ngóng, lúc này mới chuyển tầm mắt lên trên thành viên mới.

Ban đầu là tò mò Dương Liễu, cô gái ở Kinh Đô này nghĩ cái gì vậy, sao lại gả cho Lập Dương.

Lập Dương trừ bộ dạng đẹp trai ra thì còn có gì.

Đến cả một công việc chính thức cũng không có.

Cứ cảm thấy cô gái trẻ trông dịu dàng nho nhã này có chút ngốc.

Mọi người nghĩ như vậy thì cũng thôi đi, nhưng ánh mắt lại cứ toát ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc: ...

Cái này có phải quá rõ ràng rồi không.

Dương Liễu chỉ làm như không nhìn ra gì hết, cô dì nói với cháu, thì cháu cười cười, thực ra lời pha trộn thêm chút tiếng địa phương, cô ấy nghe cũng thấy mơ hồ chả hiểu lắm.

Mợ Lâm vẫn là người có tư duy sắc bén nhất trong số các họ hàng, nhìn vào Dương Liễu rồi cười ha hả nói: “Con gái ở Kinh Đô đúng là khác biệt, ăn mặc trang điểm đều vô cùng xinh đẹp. Cháu ngoại có thể cưới được người ta chắc chắn tốn không ít công phu đấy nhỉ?” Dứt lời, ý vị thâm trường nhìn Lâm Lập Dương cười cười.

Lâm Lập Dương nhếch miệng cười, cực kì giống một tên ngốc cưới được vợ nên vui mừng khôn xiết vậy.

Mợ Lâm: ....

Hỏi cháu kìa, cháu cười ngốc cái gì.

Quay đầu liền trò chuyện với mẹ Lâm: “Lập Dương thu phế phẩm có phải kiếm được nhiều tiền hay không?”
Bình Luận (0)
Comment