Chương 882 - Đại chiến, chạm một cái là bùng nổ 2
Anh rể cả có uống chút rượu, hơi say, cười ha ha thuận thế mang chị cả nhà họ Lâm về.
Chị dâu cả bế Bảo Xu đã ngủ, có hơi lúng túng, mẹ Lâm cũng kêu bọn họ trở về.
Lâm Ngọc Trúc tùy ý mở danh mục quà tặng ra, lắc đầu thở dài nói: “Mẹ, lỗ rồi.”
Mẹ Lâm còn không buồn nhấc mắt lên, tay chân nhanh nhẹn thu dọn bàn.
Bà cũng coi như hiểu rõ tính tình con gái già của mình, nếu như bà không mà không phản ứng cô thì một mình cô cũng có thể mang cái bục tới. (bắt đầu đứng trên bục diễn thuyết)
“Mẹ, con quyết định rồi, chờ sau này khi con thành thân, không cần làm tiệc, quá tốn công.”
“Không làm càng tốt, mẹ càng tiết kiệm được tiền.”
“Không không không, mẹ, mẹ có thể cho con số tiền là tiệc mà.” Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lấp lánh, vẻ mặt mong đợi nói.
Bộ dáng kia trực tiếp chọc cười mẹ Lâm, sẵng giọng: “Mơ đẹp nhỉ, mau thu dọn đi.”
Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.
Bây giờ liền vô cùng hoài niệm chị hai Lâm.
Hai vợ chồng mới cưới cũng đã tổ chức tiệc xong rồi, thành công được ngủ chung một gian phòng.
Cha Lâm và Thẩm Bác Quận một gian, mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc một gian.
Trong bữa tiệc hai vợ chồng son cứ anh anh em em rất tình cảm.
Anh Thẩm bấm ngón tay tính lúc nào có thể cưới vợ vào tay.
Lâm Ngọc Trúc thì lại ngủ tới quên trời quên đất.
Trở mình một cái, thiếu chút nữa tay đánh vào mẹ Lâm. Mẹ Lâm lầm bầm một câu: “Ngủ rồi mà sao còn không đứng đắn vậy chứ.”
Nhà họ Lâm làm tiệc, nhà họ Khâu không có một ai tới, Lâm Ngọc Trúc vẫn phải hỏi thăm từ trong miệng hàng xóm mới biết được, năm nay Khâu Minh được nghỉ mà vẫn mãi không về.
Vừa nghe thấy vậy thì phản ứng lúc đó của Lâm Ngọc Trúc chính là trong chuyện này có uẩn khúc.
So sánh với sự náo nhiệt ở nhà họ Lâm thì nhà họ Khâu vắng lạnh hơn nhiều.
Cũng sắp hết năm rồi, Khâu Minh còn chưa trở về, làm cho nhà họ Lưu, nhà vợ tương lai của Khâu Minh đều cảm thấy không đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, hai ông bà nhà họ Lưu đã tới nhà họ Khâu làm khách, lời trong lời ngoài đều hỏi Khâu Minh đang làm gì.
Thím Khâu thì lại ậm à ậm ừ nói: “Giáo viên ở trường coi trọng nó nên giữ người lại, qua mấy ngày nữa sẽ về.”
Ông Lưu nhíu mày lại, luôn cảm thấy thần thái khi nói chuyện của bà cụ Khâu không đúng, nghĩ là chờ Khâu Minh trở về rồi xem thế nào.
Mắt thấy tuổi tác con gái càng ngày càng lớn hơn, thằng nhóc nhà họ Khâu thì lại cứ không lạnh không nóng với con gái, trong lòng có hơi hoảng loạn.
Cứ mãi hoảng loạn như vậy cũng không phải cách, ông Lưu nghĩ là không bằng hai nhà làm tiệc rượu trước, chờ sau khi tốt nghiệp thì mới đi đăng ký kết hôn.
Dù sao ông ta cũng muốn nhanh chóng quyết định mối hôn sự này, không muốn kéo dài.
Trùng hợp hôm nay Khâu Nguyệt lại về nhà mẹ, chờ người nhà họ Lưu đi thì lập tức xoay người khinh thường nói: “Mẹ, sao mẹ còn không ngửa bài với nhà họ Lưu đi, con gái nhà bọn họ hoàn toàn không xứng với anh con. Anh cả con cũng đã đi theo chị dâu về nhà ngoại gặp người thân rồi, bên này mẹ hãy nhanh chóng hủy hôn sự. Đừng để tới lúc đó bên kia biết rồi lại ném bỏ anh trai con.”
Thím Khâu trừng mắt một cái, vẻ mặt dọa nạt suỵt nói: “Con nhỏ giọng chút, sợ nhà họ Lưu không nghe thấy à. Không phải là mẹ đang chờ nhà họ Lưu từ chối sao, nào ngờ bây giờ nhà bọn họ vẫn còn sống chết bám lấy anh con, cũng thờ ơ không quan tâm như vậy, vẫn còn đang chờ đợi. Có phải kẻ ngu không vậy.”
“Có đứa con rể là sinh viên đại học treo ở trước mặt, mấy năm cũng có thể đợi, con thấy mẹ nên nhanh chóng tìm lý do thoái hôn đi.” Khâu Nguyệt the thé nói.
“Chờ chút, để xem xem lần này anh cả con tới nhà người ta có thể quyết định không đã. Nếu như không định được thì bên này còn có một nhà họ Lưu dự bị.” Thím Khâu nói với vẻ mặt vô cùng mưu tings.
Khâu Nguyệt bĩu môi: “Đừng để tới cuối cùng gà bay, trứng cũng mất luôn.”
Thím Khâu vừa nghe con gái không nói được lời nào tốt lành thì muốn lấy chổi đánh người, còn chưa chờ bà ta ra tay thì đã nghe cửa nhà bị người ta đá phăng rầm một tiếng.
Người nhà họ Lưu nổi giận đùng đùng đứng ở cửa nhìn hai mẹ con.
Đại chiến, chạm một cái là bùng nổ.