Chương 892 - Bí ngô này của cháu không tốt lắm 2
Mẹ Lâm cũng không chảy nước mắt nữa, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nói: “Thôi khỏi, mau gả đi đi.” Lại còn ở thêm hai năm, lòng lớn ghê.
Sau khi hai vợ chồng son về lại mặt xong, Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài lại xuống phía nam.
Dương Liễu vừa tan làm cơ bản đều chạy tới quán để giúp đỡ, mẹ Lâm bảo cô ấy nghỉ ngơi, đối phương cười cười, việc nên làm vẫn cứ làm.
Cô con dâu như vậy, sao mẹ Lâm không thích cho được, hiển nhiên tìm đủ cách bù đắp cho đôi vợ chồng son.
Lâm Ngọc Trúc và chị hai Lâm đều biết chuyện này, nhưng không ai lắm mồm nói gì cả.
Lâm Ngọc Trúc thấy, tiền trong tay người già muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu thế đấy.
Kể ra thì có một chuyện thú vị, mẹ Thẩm ở đại viện trong lúc vô tình nghe thấy mẹ Lý tặng cho con dâu tương lai một chiếc vòng tay bạch ngọc làm quà gặp mặt.
Mẹ Thẩm ngày thường không quan tâm lắm đối với mấy đồ trang sức này, sau khi nghe được, liền cảm thấy có thể các cô gái trẻ đều thích thứ này.
Ngày hôm sau liền đến tiệm cầm đồ xem có vòng ngọc chất lượng tốt hay không.
Rồi mua một đôi vòng ngọc màu tím, chất lượng đẹp đẽ tinh tế, tím tựa yên hà, sặc sỡ cực kì đẹp mắt.
Khi Lâm Ngọc Trúc nhận được chiếc hộp từ Thẩm Bác Quận rồi mở ra, đều bị chiếc vòng làm cho kinh diễm, lập tức đeo vào cho Thẩm Bác Quận xem.
Thẩm Bác Quận nhìn cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn đeo một chiếc vòng tím, cười nói: “Đẹp lắm.”
Lâm Ngọc Trúc cười đến xinh đẹp rạng rỡ, cẩn thận cất đi rồi nói: “Chờ tốt nghiệp rồi lại đeo.” Này mà đeo để đi học thì khoa trương quá.
Thẩm Bác Quận gật đầu, biết rõ tính cách của cô gái nhỏ, không cần nhiều lời anh cũng hiểu.
Cũng không biết là mẹ Lý với mẹ Thẩm đang hơn thua nhau hay gì nữa.
Mẹ Lý bên này biết được nhà họ Thẩm còn chuẩn bị nhà tân hôn cho con trai, cũng bắt đầu cân nhắc mua nhà, chỉ là muộn mấy năm, giá nhà hiện giờ so với lúc mẹ Thẩm mua đã cách nhau một trời một vực.
Mẹ Lý có đôi chút u buồn.
Bên đằng trai mua nhà, Lâm Ngọc Trúc nghĩ dù sao cô cũng là một tiểu phú bà, bố cục phải mở rộng, mảng trang trí này cô bao luôn.
Đặc biệt cùng Thẩm Bác Quận đi xem nhà một cái, thế mà lại là căn tam tiến trong tay bạn học của Thẩm Bác Quận.
Cách nhà của cô một con ngõ.
Bố cục tương tự, điểm khác biệt chính là nhiều hơn một dãy phòng, hai cái sân nhỏ.
Vì cẩn thận, Lâm Ngọc Trúc không định lại để Ngũ Béo và Tứ béo ra ngoài, hai người này ngày ngày vây quanh cô di chuyển đá.
Lâm Ngọc Trúc vẫn là tìm bác Dương, hiện giờ con trai út của bác Dương đã tự lập một đội tu sửa, chuyên môn sửa sang nhà cũ, làm ăn cũng rất khấm khá, phía Lâm Ngọc Trúc muốn làm còn phải xếp hàng.
Lâm Ngọc Trúc có nơi để ở, nên cũng không vội.
Định bụng rảnh rỗi thì đi thu đồ gia dụng cũ, thỉnh thoảng mang chút đồ từ trong không gian ra ngoài, còn có thể lâu lâu lấy ra một chút tử ngọc làm bồn cảnh, dù sao không quá đột ngột là được.
Như mấy đồ gia dụng cũ, đồ cổ này nọ, bác Dương là hiểu biết nhất, lúc Lâm Ngọc Trúc rảnh rỗi liền đi quấy rầy bác Dương, học chút bản lĩnh.
Hiện giờ mối quan hệ của hai nhà không giống bình thường, bác Dương thật sự dạy cho cô một chút kĩ năng.
Chưa đến hai ngày Lâm Ngọc Trúc liền thu được một tử ngọc to như quả bí ngô, lại lấy từ trong không gian ra một tử ngọc to như bồn cảnh cỡ nhỏ, đi đến nhà bác Dương.
Bác Dương nhìn tới nhìn lui, nhìn một hồi lâu, rồi nói một câu: “Bí ngô này của cháu không tốt lắm.”
Lâm Ngọc Trúc: ....
Đồ tốn mấy chục đồng tiền thu về, nếu mà tốt thì gặp quỷ rồi.
Bác Dương lại nhìn tử ngọc bằng to bồn cảnh, càng nhìn lại càng nghiêm túc, thần sắc rất ngưng trọng, cuối cùng nói một câu: “Cái này không tồi.”
Lâm Ngọc Trúc lại không biết mở đá, việc này đành phải phiền bác Dương.
Hai bác cháu bận bịu đến tận nửa đêm, mở hết hai hòn đá ra.
Cục bí ngô đó coi như có ngọc, nhưng có vết rạn nghiêm trọng, tinh chất bình thường, lại còn chẳng có bao nhiêu ngọc.
Bác Dương sợ Lâm Ngọc Trúc nổi cáu, bèn nói: “Có thể có ngọc đã rất không tồi rồi.”
Nào ngờ Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: “Dạ, cháu cũng không mong đợi vào đồ vừa mấy chục đồng có thể ra ngọc tốt.”
Nghe lời này xong, bác Dương trầm mặc thật lâu, nói: “Vận khí xem như không tồi.”