Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 915 - Chương 915 - Chị Độc Thân Một Mình, Ở Đâu Chả Thế 1

Chương 915 - Chị độc thân một mình, ở đâu chả thế 1
Lý Hướng Vãn đã gả đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vương mỹ nhân và Lâm Ngọc Trúc thôi.

Hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm với nhau.

Vương Tiểu Mai lúc có lúc không khẽ vỗ chiếc bụng nhỏ, thuận miệng nói: “Cũng không biết Lý Hướng Vãn hiện giờ như thế nào. Có nhớ chúng ta không nhỉ?”

Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái, nói: “Ban đầu cô kết hôn có nhớ chúng tôi không, đoán chừng Lý Hướng Vãn cũng giống như cô.”

Chỉ thuận miệng nói như vậy, ngược lại khiến Vương Tiểu Mai đỏ mặt lên, lập tức ngượng ngùng mà hờn dỗi nói: “Không đứng đắn.”

Lâm Ngọc Trúc bị sự thẹn thùng mãnh liệt này khiến cho đờ ra: ???

Sao lại không đứng đắn rồi.

Vương Tiểu Mai quay người qua, lại nói thêm: “Trong bụng người ta còn có em bé, cô quá có hại cho việc dưỡng thai.”

Lâm Ngọc Trúc đầu đầy vạch đen, là ai nghĩ nhiều đấy hả?

Là ai có hại cho việc dưỡng thai.

“Sống cùng Lý Hướng Vãn lâu rồi, ngày ngày dưỡng thai, cô biết dưỡng thai là gì không?”

Vương Tiểu Mai lại xoay người qua, nói: “Biết chứ, chính là em bé ở trong bụng[1], cô dạy cho nó, Hướng Vãn nói rồi, khi em bé ở trong bụng, cô dạy nó nó có thể nghe thấy được.”

[1]Dưỡng thai là 胎教, chữ 教 có nghĩa là dạy, Vương Tiểu Mai hiểu lầm ý của dưỡng thai.

Lâm Ngọc Trúc: ....

“Thế chúng ta nói chuyện khác đi.”

Không thể trái ôm phải ấp, Lâm Ngọc Trúc nghĩ còn có thể giữ được một người.

Cảnh đẹp thì không lâu dài, ngày Lý Hướng Vãn về nhà họ Lâm lại mặt, cha mẹ của anh Bàn Tử cũng tới, Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận theo hai vợ chồng đi đón người.

Mẹ Lý xuống tàu hỏa, thấy Vương Tiểu Mai măt đầy háo hức mà nhìn xuống chiếc bụng phình lên của cô ta: “Ôi chao, cha mẹ đến, con để Hồng Quân tự đến đón là được, tội gì còn phiền các con tới một chuyến chứ.”

Vương Tiểu Mai ngượng nghịu cười nói: “Nhớ mẹ rồi.” Hai năm nay đi học, Vương Tiểu Mai chỉ về nhà có hai lần, đều là chưa ở được mấy ngày đã phải trở lại.

Vốn dĩ muốn đón cha mẹ chồng đến sớm chút, không phải nhà có việc thì là họ hàng có việc, liền kéo dài mãi không đến.

Hiện giờ cơ thể của Vương Tiểu Mai càng nặng hơn, hai vợ chồng quyết định rời khỏi quê nhà.

Quê nhà khó rời, cũng coi như là tật chung của mọi người già.

Mẹ Lý và cha Lý nhìn thấy Kinh Đô thì vui mừng, chờ sau khi mọi người về đến căn nhà nhất tiến của Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử.

Mẹ Lý nhìn căn tứ hợp viện rường cột chạm trổ hương vị cổ xưa, mắt đều có chút nhìn không xuể.

Trước đó nghe con trai nói mua căn nhà lớn ở Kinh Đô, hai vợ chồng già còn chưa có khái niệm gì, hiện giờ, kinh ngạc đến mức có chút không nói nên lời.

“Trời đất ơi, căn nhà này thật rốt.” Mẹ Lý vẻ mặt kích động nhìn căn nhà, lẩm bẩm mãi, sau đó nắm lấy tay Vương Tiểu Mai, mặt đầy vui mừng nói: “Tiểu Mai, Hồng Quân đời này có phúc khí nhất chính là cưới được con, nếu như không cưới được con, thì đâu biết mua căn nhà tốt như vậy.”

Hiện giờ nhà ở thị trấn nhỏ, mua nhà đều tốn sức.

Ban đầu nghe con trai và con dâu tốn một vạn đồng tiền mua nhà, bà ấy còn có chút...

Hiện giờ lại nhìn giá nhà, may hồi đấy không trách đôi vợ chồng nhỏ, không thì ngại biết bao.

Thông qua chuyện nhà ở này, mẹ Lý coi như biết được một chuyện, mắt nhìn của người trẻ tuổi nhìn xa trông rộng hơn bọn họ.

Chờ mọi người vào trong phòng, Lý Bàn Tử bận tới bận lui đun nước pha trà, mẹ Lý kéo Vương Tiểu Mai ngồi xuống bên cạnh, nói với Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận: “Các cháu dự định khi nào thì tổ chức hôn lễ? Ở bên nhau khá nhiều năm rồi đấy nhỉ.”

Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận nhìn nhau cười: “Sắp rồi, chưa tới mấy tháng nữa thôi ạ.” Đây là Thẩm Bác Quận nói.
Bình Luận (0)
Comment