Chương 92 - Gửi gắm nhầm người rồi 1
Từ khi mùa gặt bắt đầu, Lâm Ngọc Trúc liền cảm thấy eo đã không phải là của cô nữa, cả não cũng thế, đều không phải là của cô nữa.
Cô chỉ biết cầm liềm không ngừng tiến về trước cắt lúa từng nhát một, mồ hôi chảy vào mắt chỉ có thể đưa tay áo lên lau qua một cái.
Trên cổ đầy những vỏ thóc đâm vào da vừa ngứa vừa đau, nhưng căn bản không có thời gian đi để ý chuyện này, chậm một chút liền bị người đang gặt phía sau thúc giục.
Có mấy lần suýt nữa là liềm cắt trúng chân, vẫn nên hết sức cẩn thận mới được.
Ngay lúc này cô nghe thấy ở nơi xa xa có tiếng hét, sau đó nghe nói có người bị liềm cắt vào chân rồi, máu chảy đầy đất, thôn trưởng kêu người đi lấy tro thảo mộc đã được chuẩn bị sẵn đắp vào, lúc này máu mới ngừng chảy.
Nghe vậy đôi tay đang gặt lúa của Lâm Ngọc Trúc run lên một cái, khi gặt càng thêm cẩn thận hơn.
Đợi đến khi tiếng chuông ngừng công vang lên, Lâm Ngọc Trúc chậm rãi đứng dậy, nhe răng trợn mắt vì thắt lưng đau nhức.
Trên đường trở về nhà trong mắt Lâm Ngọc Trúc vẫn còn loáng thoáng hình ảnh lúa mì, làm việc suốt cả buổi sáng khiến cô mệt bở hơi tai.
Khi về đến nơi ở của thanh niên trí thức mới biết người bị liềm cắt trúng sáng nay là Trương Diễm Thu, Vương Tiểu Mai ở bên cạnh nháy mắt với cô tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Lâm Ngọc Trúc không biết nên nói như thế nào mới tốt, Trương Diễm Thu chính là nữ phụ pháo hôi có số mệnh bi thảm đây sao?
Nói thật, cô cảm thấy sau khi Trương Diễm Thu đến nông thôn chưa được sống ngày nào như ý muốn cả.
Lúc này mọi người đều rất mệt mỏi, không có ai chủ động tiến lên quan tâm cô ta, quan hệ của Lâm Ngọc Trúc với cô ta bình thường, nghe thấy cô ta bị thương cũng không có ý định đi hỏi thăm, có Triệu Hương lan ở bên cạnh, có lòng tốt cũng sẽ bị nói thành xấu xa, cô không lãng phí chút tinh lực này nữa.
Điều này khiến cho Vương Tiểu Mai tự mình ảo tưởng, cảm thấy Lâm Ngọc Trúc thật trượng nghĩa, bởi vì có quan hệ tốt với cô ta nên mới không đi tiền viện hỏi thăm Trương Diễm Thu.
Nhìn thấy ba người đều đã trở về hậu viện, Triệu Hương Lan tiến vào phòng bắt đầu khua môi múa mép với Trương Diễm Thu: “Biết cô bị thương thế mà mấy người ở hậu viện một chút phản ứng cũng không có, Vương Tiểu Mai thì khỏi nói đi, nhưng hai người còn lại cùng cô tới mà, lẽ ra nên tới xem qua chút chứ, cô nhìn kìa...bây giờ ngay cả mặt mũi cũng không chịu nể một chút, hầy.” Cô ta nói xong một lèo rồi lắc đầu, bộ dáng cảm thấy không đáng thay cho Trương Diễm Thu .
Trương Diễm Thu nằm trên giường đất, sắc mặt trắng bệch yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe mang theo một chút hận ý, chua xót nói: “Mỗi người bọn họ đều sống trong thoải mái, làm gì sẽ quan tâm đến tôi, còn sợ tôi dính vào nữa kìa!”
Nói thật, ba người này bất kể là vì nguyên nhân gì đều sợ dính dáng tới cô ta...
Trong mắt Triệu Hương Lan lóe lên tia đắc ý sau khi đã đạt được ý đồ xấu: “Ầy, cô cũng đừng quá đau lòng, có thể là tuổi còn nhỏ vẫn còn chưa hiểu nhân tình thế thái thôi, đoán chừng đều là được người nhà nuông chiều mà lớn lên đây mà.”
Tất nhiên lời nói này không bao gồm cả Vương Tiểu Mai.
Quả nhiên Triệu Hương Lan nhìn thấy trong mắt Trương Diễm Thu xẹt qua sự ghen tị nồng đậm, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhìn đi, không phải mỗi một mình cô ta ghen tị bọn họ.
Cái kiểu phô trương như bọn họ, sao có thể không khiến người ta ghen tị cho được.
Ai bảo bọn họ thích khoe khoang như vậy, vừa xây nhà lại vừa mua thịt, bữa nào cũng ăn lương thực loại tốt, đặc biệt là hai người Lý Hướng Vãn với Lâm Ngọc Trúc, lúc ăn lương thô cái biểu cảm cứ như sợ người khác không biết bọn họ ăn không quen vậy, ra vẻ gì không biết.
Chỉ có bọn họ là có người nhà giúp đỡ, chỉ bọn họ mới có tiền chắc? Liền cứ thế ghét bỏ hội cô ta chuyển ra ngoài ở riêng.
Hừ, đều là nữ thanh niên trí thức, dựa vào đâu mà mỗi cô ta khổ cực, chỉ cần nghĩ đến Trương Diễm Thu còn hận bọn họ hơn cô ta, có người trong lòng còn thống khổ hơn cô ta, Triệu Hương Lan liền sướng không nói lên lời.
Triệu Hương Lan yên lặng nhìn Trương Diễm Thu, lòng thầm nghĩ đứa ngốc trước mặt có thể làm ra chuyện gì để giải hận thì tốt biết bao!