Chương 930 - Phiên ngoại Chu Nam 2
Rời khỏi thôn Thiện Thủy, Chu Nam lên tàu về thẳng thủ đô để tụ họp với vợ con, trên tàu anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như năm đó anh ta không gây ra phong ba cho trường học thì cuộc sống của anh ta sẽ thế nào?
Liệu cũng có một cô con gái giống cô ấy, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Tuy nhiên, trong thế giới này, không có nếu như.
Thu hồi cảm xúc, bước xuống tàu, anh ta lại biến thành một thương nhân lạnh lùng mang theo vài phần xa cách.
Lần này anh ta tới đây chủ yếu là để đầu tư, nhân tiện chuyển tài sản từ nước ngoài về đây.
Lúc tới thủ đô, anh ta được tiếp đón rất nồng nhiệt.
Lãnh đạo nơi đây làm chủ, chiêu đãi anh ta và một số Hoa kiều khác.
Trong bữa tiệc, mọi người đang ăn uống linh đình, uống rượu nói chuyện say xưa, đột nhiên cửa bị mở ra, Chu Nam ngẩng đầu nhìn thấy người tới, đồng tử co lại, tay cầm ly rượu hơi siết chặt.
Thanh niên tri thức Tiểu Lâm mà anh ta biết vẫn xinh đẹp, dồi dào sức sống như trước đây.
Chỉ thấy sau khi đối phương đi vào bèn nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi, đến muộn rồi, thất lễ, thất lễ."
Dường như lãnh đạo đã quen với việc này, tươi cười hỏi: “Lần này tắc đường hay là vì làm việc nghĩa.”
Anh ta thấy đối phương cong môi, hoạt bát nói: "Thật là trùng hợp, giữa đường bị kẹt xe, không dễ gì mới thoát được thì nhìn thấy một bác gái muốn qua đường nhưng mà không dám qua. Tôi bèn xuống xe để dẫn bác gái ấy qua, mãi mới dẫn bác ấy qua đường xong thì người ta lại kéo tôi để giới thiệu người yêu. Tôi là người đã có cả con rồi. Ha ha ...... Ông nói xem, sao ai cũng yêu thích tôi thế chứ? "
Lãnh đạo nghe xong cũng chỉ đành bất lực, chỉ vào Lâm Ngọc Trúc không biết nên nói gì, bèn giới thiệu những Hoa kiều đang ngồi ở đây: “Đây là nhà đầu tư ở chỗ chúng tôi, họ Lâm tên Ngọc Trúc. Cũng tới đây vì hai mảnh đất này, mọi người làm quen với nhau đi."
Sau đó lại giới thiệu những Hoa kiều đang ngồi đây cho Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc lịch sự bắt tay, lúc tới Chu Nam, Lâm Ngọc Trúc bèn sửng sốt một hồi.
Vô cùng bàng hoàng.
Hình như lãnh đạo hiểu lầm gì đó, cười nói: “Haha, Tiểu Lâm mau tỉnh táo lại đi, cô đã là người có gia đình rồi đó. Vị này họ Chu tên Nam. "
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Trúc nhanh chóng trở lại bình thường, cô duỗi tay ra cười nói: "Chào anh Chu."
Chu Nam mím chặt khóe miệng, nhìn Lâm Ngọc Trúc, duỗi tay ra, bắt tay với Lâm Ngọc Trúc.
Trong bữa tiệc, cả hai không hề giao tiếp với nhau.
Đợi lúc tàn cuộc, cả hai tình đúng lúc ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp nhau.
Lâm Ngọc Trúc vô cùng khách khí và lịch sự gật đầu.
Khi Lâm Ngọc Trúc sắp lướt qua người anh ta, Chu Nam lạnh giọng hỏi: "Thanh niên tri thức Lâm, dự định giả vờ rằng không quen biết tôi sao?"
Chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc xoay người, thở dài một tiếng, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng là anh không muốn quen biết tôi đó chứ."
Chu Nam mím chặt khóe môi, lời lên đến cổ nhưng lại mắc nghẹn.
Hai người sóng vai bước ra khỏi quán rượu, chỉ thấy một người phụ nữ dịu dàng tao nhã miệng nở nụ cười dẫn theo một trai gái con xinh xắn, đứng ở bên ngoài quán rượu, vừa nhìn thấy Chu Nam, vô cùng dịu dàng nói: "Dẫn bọn nhỏ đi ngang qua, chúng cứ ầm ĩ đòi đứng đây chờ anh." Nói xong, cô ấy tò mò nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc trúc nhìn cặp trai gái kia giống hệt Chu Nam, mỉm cười nói: “Sau bao nhiêu năm xa cách, con trai và con gái của anh đã lớn thế này rồi.” Sau đó cô lại cười với vợ của Chu Nam, nói: “Xin chào, chị dâu."
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, mấy người làm quen một phen, tài xế của Lâm Ngọc Trúc lái xe tới, Lâm Ngọc trúc mỉm cười chào tạm biệt hai vợ chồng, lên xe và rời đi.
Chu Nam hít sâu một hơi nhìn chiếc xe đang đi xa, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Cảnh còn người mất, bỏ qua cũng đã bỏ qua rồi.
"Chu Sinh, cô ấy..."
"Chỉ là một người bạn cũ mà thôi."
Lâm Ngọc Trúc nhìn gia đình bốn người qua gương chiếu hậu, mỉm cười, tốt thật, có vợ, có trai, có gái ...