Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 941 - Chương 941 - Phiên Ngoại: Tái Bút Bốn Nhà Họ Lâm 1

Chương 941 - Phiên ngoại: tái bút bốn nhà họ Lâm 1
Ngày hôm sau mẹ Lâm tìm con gái út để thương lượng: “Con gái, mẹ muốn lấy tiền mua chiếc piano cho Bảo Xu, con xem xem có thể lo liệu giúp mẹ không.”

Lâm Ngọc Trúc vừa nghe thì vui mừng gật đầu đồng ý.

Không chỉ có một mình nhà chị dâu cả thay đổi, mà còn có những họ hàng này nữa, nói ra thì cũng kỳ lạ, gần mười năm không gặp, mọi người không chỉ có hơi lạnh nhạt, mà ngay cả nói chuyện cũng trở nên khách sáo, lễ độ hơn.

Cứ giống như là sợ đắc tội với các cô vậy.

Trước kia những người này còn bày ra dáng vẻ trưởng bối với Lâm Ngọc Trúc, bây giờ nói chuyện thì tất cả đều rất cẩn thận.

Chuyện này làm cho Lâm Ngọc Trúc vô cùng khó hiểu, không hề giống với trong tưởng tượng của cô.

Lâm Ngọc Trúc quay đầu hỏi anh Thẩm nhà cô: “Anh, sao em lại cảm giác ánh mắt khi mọi người nhìn em lại mang theo chút kính sợ thế. Là ảo giác của em à?”

Thẩm Bác Quận cẩn thận quan sát vợ mình một chút, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Có thể là thấy em cứ mãi không già, cho rằng em là yêu quái?”

Lâm Ngọc Trúc: ...

“Anh, người ta là trẻ mãi không già còn không phải là vì anh hả. Đàn ông các anh hay thay lòng đổi dạ, không chăm sóc bản thân cho tốt một chút, nói không chừng sẽ có mới nới cũ ấy chứ.” Nói xong, bàn chân mềm mại bé nhỏ khiêu khích Thẩm Bác Quận.

Chỉ thấy ánh mắt Thẩm Bác Quận trở nên sâu hơn, bổ nhào tới như con hổ.

Cả một năm nay, khách tới nhà họ Lâm cứ nối liền không dứt, lãnh đạo thành phố cũng tới thăm, chủ yếu là tìm Lâm Ngọc Trúc.

Muốn kêu gọi đầu tư phát triển xây dựng, Lâm Ngọc Trúc lập tức tiến vào trạng thái làm việc, đi thị sát mấy nhà xưởng với lãnh đạo.

Cô cũng được coi như là áo gấm về làng, vậy nên luôn cần phải ủng hộ xây dựng quê nhà, nhưng nhìn mấy nhà xưởng đều không nằm trong phạm vi kế hoạch.

Lâm Ngọc Trúc bày tỏ có thể giúp đỡ ủng hộ sự nghiệp giáo dục, lúc này lãnh đạo lại kích động dẫn Lâm Ngọc Trúc tới các trường học.

Thấy con gái út nhà họ Lâm ngồi xe của lãnh đạo thành phố đi ra ngoài đã trở về, hàng xóm láng giềng đã hoàn toàn xác định được một chuyện, nhà họ Lâm đã biến thành cành cao rồi.

Thím Khâu ở cách vách ghen tị tới thiếu chút nữa là thăng thiên.

Nếu như Lâm Ngọc Trúc mà biết thì chắc chắn sẽ cố ý đi trêu tức bà ta một hồi.

Một ngày trước khi đi, đúng lúc piano của Bảo Xu cũng đã tới, Lâm Ngọc Trúc dẫn người chuyển piano tới nhà chị dâu cả.

Chị dâu cả Lâm nhìn piano mà vẻ mặt không phải phức tạp ở mức bình thường.

Lâm Ngọc Trúc ôn hòa cười nói: “Mẹ thấy Bảo Xu thật sự thích đánh đàn nên cố ý mua về một cái piano, chị dâu, cho người để ở đâu đây?”

Nghe vậy, lúc này chị dâu cả Lâm mới hoàn hồn, tư tưởng không tập trung kêu người mang vào nhà, đặt ở vị trí của đàn điện tử lúc trước, nhìn cỗ piano đắt giá, ánh mắt chị dâu cả Lâm ngơ ngẩn.

“Mẹ nói trước khi đi cả nhà chúng ta sẽ ra ngoài tụ họp một lần.” Lâm Ngọc Trúc cười nói.

Chị dâu cả Lâm gật đầu liên tục.

Vừa đúng lúc Bảo Xu đã đi học đàn về, nhìn thấy cây piano mới tinh trong phòng, mắt cũng sáng lên mấy phần, tung tăng chạy tới, Lâm Ngọc Trúc vuốt ve tóc của Tiểu Bảo Xu, dịu dàng nói: “Sau này muốn cái gì thì cứ gọi điện cho cô út, con gái nhà họ Lâm chúng ta sao có thể chịu thiệt thòi được chứ.”

Bảo Xu nhìn Lâm Ngọc Trúc với khuôn mặt tràn ngập sự vui vẻ, toét miệng cười một tiếng: “Cảm ơn cô út ạ.”

“Là bà nội cố ý mua cho cháu đấy.”

“Cảm ơn bà nội.”

“Vậy lát nữa đi gặp bà nội thì phải thơm thơm bà đấy nhé.” Lâm Ngọc Trúc cười nói đùa.

Tiểu Bảo Xu nghiêm túc gật đầu một cái.
Bình Luận (0)
Comment