Chương 961 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 14
Tại Tạ Du cứ nói bla blo, còn Tiểu Ngọc Trúc thì lướt ứng dụng gọi đồ ăn.
Tạ Du gác chân ở một bên khoa tay múa chân, chờ lúc trả tiền, hai người nhìn nhau.
“Địa chỉ nơi em từng ở có phải đúng ở đây không thế?" Tạ Du nửa là đoán nói.
Nói xong đoạt lấy điện thoại, tìm kiếm thông tin địa chỉ.
Căn nhà cũ này rõ ràng không thường ở, đến cả quần áo cũng chỉ là giữ lại mấy bộ quần áo ở nhà bình thường.
"Quả nhiên, trong điện thoại di động còn có một địa chỉ." Tạ Du tìm kiếm ra cho Tiểu Ngọc Trúc nhìn thoáng qua.
Tôm cũng không ăn, mang theo Tiểu Ngọc Trúc liền muốn qua nhà ở bên kia nhìn một chút.
Lúc hai người mang giày mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, đều sững sờ.
Tiểu Ngọc Trúc nhìn xem Nghiêm Dịch Hành cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn bọn họ, trong đầu đều là dấu chấm hỏi, nhẫn nhịn nửa ngày, hỏi: "Ngài đây là? Có việc?"
Nghiêm Dịch Hành cũng không trả lời, ánh mắt lãnh đạm vượt qua cô nhìn về Tạ Du ở phía sau lưng cô, ánh mắt có một tia rời rạc, sau đó mỉa mai cười một tiếng, ánh mắt đầy vẻ hoang đường nhìn nơi khác, lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc Trúc, trong giọng nói khàn khàn lộ ra tia buồn bã, phẫn nộ nói: "Lúc trước em trở về ở nơi này tôi còn buồn bực. Em từng nói qua, nơi này sẽ làm cho em cảm thấy cô đơn vắng vẻ, cho nên em không ở đây qua đêm. Vì anh ta? Không cô tịch rồi?"
Tạ Du: . . .
Tiểu Ngọc Trúc: . . .
Nhìn dáng vẻ hai người không khác gì nhau, Nghiêm Dịch Hành đột nhiên nhịn không được, đưa tay muốn lôi Lâm Ngọc Trúc, đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
Tạ Du thấy đối phương động tay động chân sao có thể nhịn, trực tiếp kéo Tiểu Ngọc Trúc ra phía sau, cùng Nghiêm Dịch Hành giằng co.
Con ngươi Tiểu Ngọc Trúc xoay chuyển, nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự có mối quan hệ mập mờ?
"Vì anh ta mà cam nguyện làm trợ lý cho nghệ sĩ, lúc yêu cầu tăng lương một năm, em nói như thế nào? Em nói em yêu tiền như mạng, không nể tình, bây giờ lại là cái gì? Lâm Ngọc Trác, em thật đúng là không có lương tâm." Ánh mắt Nghiêm Dịch Hành đầy vẻ không cam lòng nói, trong tức giận lại mang theo tia buồn bã.
Tiểu Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, nghĩ nghĩ, nói: "Đột nhiên không thích tiền nữa."
Độ đả kích của lời này đối với Nghiêm Dịch Hành không phải một chút thôi.
Khóe miệng Tạ Du kéo lên ở mức độ nhỏ không ai nhìn thấy, còn phải ráng chống đỡ đứng ở giữa hai người, nhưng tại sao anh ấy còn phải đứng ở giữa?
Chuyện này là sao? Làm như gian phu dâm phụ vậy.
Một chàng thanh niên tốt đẹp có triển vọng, độc thân đẹp trai như anh.
Tiểu Ngọc Trúc ở trong ánh mắt sắc bén của Nghiêm Dịch Hành trốn về phía Tạ Du, đây nhất định là có chuyện gì đó.
Nhưng làm sao bây giờ.
Nhìn thấy hai người càng ngày càng sáp vào nhau, Nghiêm Dịch Hành cảm giác chính mình là tới này tự rước lấy nhục, tình cảm nhiều năm qua, cô lại. . .
Thật sự không có trái tim.
Dường như đây là lần cuối cùng trong cuộc đời, anh nhìn chăm chú Lâm Ngọc Trúc một lát, sau đó ảm đạm nhìn sang chỗ khác, quay người đi.
Bóng lưng mang theo mấy phần tiêu điều, bước chân mang theo mấy phần lảo đảo.
Tạ Du cùng Tiểu Ngọc Trúc nhìn thấy lại có chút đau lòng.
Đợi sau khi hai người vào trong thang máy, Tạ Du thăm dò mà nhìn hành lang một cái, sau khi xác định được rồi, quay người nói với Tiểu Ngọc Trúc: "Đây nhất định là có quan hệ mập mờ."
Tiểu Ngọc Trúc tròng mắt hung hăng xoay vòng vòng, yên lặng vươn tay sờ đầu nói: "Nơi này sợ là có bệnh nặng."
Tạ Du: . . . .
Không phải, việc này không liên quan gì đến anh ấy.