Chương 963 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 16
Lúc bị cõng lên trên xe, Tiểu Ngọc Trúc đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Anh Tạ, bệnh này của em sẽ không lây cho anh đó chứ?"
Tạ Du hết sức chuyên chú lái xe, nói: "Đừng dọa mình, anh Tạ em đời này không có gì khác, chính là mạng lớn, yên tâm, anh luôn ở bên cạnh em, sẽ không có việc gì."
Tiểu Ngọc Trúc: . . .
Nói như lợi hại lắm vậy. ..
Nhìn Tạ Du mang theo lo lắng, có chút lạ lẫm lại có chút ấm áp.
Trong miệng Tiểu Ngọc Trúc lẩm bẩm: Tạ Du, Tạ Du.
Hai người ở bệnh viện đều có cảm nghĩ muốn nói ly biệt, lại sợ bóng sợ gió một trận.
Tiểu Ngọc Trúc hạ sốt, lại cho vài toa thuốc về nhà.
Tạ Du hừ lạnh: "Ngày thường không rèn luyện, thời khắc mấu chốt còn phải để anh đây tới chăm sóc, em xem có lãnh đạo công ty nào đi chăm sóc cho lính mình không."
Tiểu Ngọc Trúc nháy nháy mắt, ngại ngùng cười một tiếng.
Tạ Du trong lòng run rẩy, hừ lạnh đi nấu cháo.
Từ lúc đó về sau ánh mắt Tiểu Ngọc Trúc nhìn Tạ Du lại thêm mấy phần kính trọng.
Phần kính trọng này khiến Tạ Du có chút khó hiểu.
Trong lòng đột nhiên có chút lo sợ bất an, không kịp nghĩ sâu.
Đi theo Tạ Du học nhiều, hơn hai năm sau, Tiểu Ngọc Trúc xem như đã xuất sư được một nửa, Tạ Du nhìn cô, nói: "Cô ngốc, anh đây dạy em lâu như vậy, tiêu hết tất cả kiên nhẫn cuộc đời nah rồi. Em cần phải xứng đáng với anh trai, từ hôm nay trở đi em chính là người đại diện của Trần Nghệ. Làm cho tốt."
Tiểu Ngọc Trúc lòng mang theo thấp thỏm nhẹ gật đầu, Trần Nghệ hai năm này có chút danh tiếng, Tiểu Ngọc Trúc cũng không còn tỉnh tỉnh mê mê, cô đã hiểu được bối cảnh gia đình của anh Tạ.
Chủ tịch tập đoàn đại danh đỉnh đỉnh Tạ Thế kia chính là anh ruột của anh ấy.
Bởi vì nội bộ tập đoàn phân tranh, có một số người muốn lợi dụng Tạ Du để đi cửa sau, Tạ Du lười cuốn vào chỗ thị phi này, dứt khoát ra làm chút chuyện muốn làm.
Nhìn như bị anh trai ép buộc rời đi, kì thực không phải, nhà họ Tạ xưa nay không đầu tư ngành nghề điện ảnh truyền hình, lần đầu tiên bắt đầu đầu tư, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Tiểu Ngọc Trúc rất không có cốt khí ôm chặt lấy đùi anh Tạ của cô, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lần đầu cùng nhà sản xuất đàm phán, Tiểu Ngọc Trúc kỳ thật có chút khẩn trương, nhưng cô đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu, dùng khí thế mà Tạ Du dạy cô, từng bước một cùng nhà sản xuất anh tới tôi đi.
Cô và Trần Nghệ làm bạn nhiều năm qua, tình cảm không phải là không có, cuối cùng hai người đồng lòng lấy được kịch bản của nam chính, hưng phấn đập tay với nhau.
Tiểu Ngọc Trúc nghĩ, cô đã có ích một chút rồi.
Tiểu Ngọc Trúc ở dưới trướng Tạ Du cần cù chăm chỉ làm việc rất nhiều năm, Trần Nghệ hot như mặt trời ban trưa.
Tất cả mọi người trêu ghẹo, cô là fan hâm mộ trung thành của Tạ Du, liều mạng trồng được một cái cây rụng tiền.
Tiểu Ngọc Trúc hé miệng cười một tiếng, lời này không có gì sai.
Tạ Du nghe câu trêu ghẹo này, vuốt vuốt lông mày, fan hâm mộ 'Không tiến bộ' nhưng làm sao bây giờ.
Thật sự là vô tâm mà.
Anh đột nhiên nghĩ đến cô ngốc từng cùng chung chí hướng với gã sếp cũ mặt lạnh.
Người này thật không có lương tâm gì.
Thấy tiền sáng mắt, đưa tiền liền cười, không thấy thỏ không thả chim ưng.
Vào lúc Tạ Du tản vẻ u oán nồng đậm, người cầm lái nhà họ Tạ Tạ Cẩn lật xem tin tức giải trí, u a một tiếng, sau đó nhìn em trai nhà mình, có chút hả hê nói: "Cô ngốc nhà em rốt cuộc cũng khai khiếu rồi."
Tạ Du nhíu mày: Khai khiếu? Khai khiếu cái gì?
Chỉ thấy Tạ Cẩn đưa Ipad trong tay cho em trai mình, đợi khi Tạ Du thấy rõ ràng tấm ảnh trên ipad, cô ngốc và Trần Nghệ tươi cười vui vẻ đập tay với nhau, vội vàng buông ipad xuống, lái xe đi công ty.
Quả nhiên bên ngoài tầng ba, có rất nhiều fan hâm mộ của Trần Nghệ vây quanh, mọi người yêu cầu Tiểu Ngọc Trúc đi ra giải thích.
Mấy từ ngữ quyến rũ, dụ dỗ ở trên internet ùn ùn kéo đến.
Lúc Tạ Du thấy cô ngốc có chút nản chí, cười cười: "Vẫn được, xem như giữ được bình tĩnh."
Tiểu Ngọc Trúc mím môi một cái, cũng không phải rất khó chịu.
"Chỉ là vui vẻ đập tay mà thôi."
Tạ Du gật đầu, lại nhìn bình luận, đột nhiên nói với cô ngốc: "Cô ngốc, nếu không chúng ta kết hôn đi."
Tiểu Ngọc Trúc nhất thời kinh ngạc nhìn Tạ Du, nhìn xem thấy tình ý trong mắt anh, ho một tiếng, hỏi: "Cái kia, sau khi kết hôn, tiền lương tính thế nào?"
Tạ Du: . . .
Không có lương tâm, thật sự không có lương tâm.
Lại nói, anh còn không đáng tiền hơn chút tiền lương này hả?
HẾT