Làm xong giấy tờ, cha con họ về nhà thu dọn đồ đạc. Sáng hôm sau, sau bữa cơm, cha Lâm chuẩn bị lên đường. Ông vẫn lưu luyến không nỡ rời, nhưng ánh mắt kiên định hơn trước.
May mắn trong thôn có một chiếc xe ngựa đang chuẩn bị đi huyện để chở phân bón. Cha Lâm ngồi nhờ xe, rồi từ huyện bắt tàu lửa lên tỉnh. Dù là người nông dân, nhưng khi còn trẻ ông đã từng đi xa, cũng từng đến thành phố. Ông không phải dạng người ngại ngần hay câu nệ, nên cả nhà cũng không quá lo lắng.
Xe ngựa lăn bánh, tiếng vó ngựa hòa với âm thanh xao xác của cánh đồng, khuất dần sau những con đường làng nhỏ.
Sau khi tiễn cha Lâm lên đường, Lâm Uyển trở về sân nhà. Vừa bước qua cổng, cô đã thấy lũ trẻ trong làng ríu rít chạy tới, mỗi đứa tay cầm một bó thảo dược đưa cho cô. Lâm Uyển vui vẻ nhận lấy, cảm ơn từng đứa một, rồi để gọn chúng vào góc sân. Đúng lúc đó, từ xa, cô nhìn thấy bóng dáng người anh họ thứ ba của mình – Lâm Phú Kim.
Lâm Phú Kim đang đứng thõng tay trên con đường làng bụi bặm, ánh mắt sắc lạnh đầy ác ý dõi thẳng về phía cô. Hắn vốn là một thanh niên cục cằn, hung dữ, trong làng ai cũng biết tiếng. Gương mặt sạm nắng của hắn lộ rõ sự bất mãn, ánh mắt tối lại như đang nuốt chửng cô. Cô hiểu rõ hắn đang nghĩ gì. Trước đây, hắn từng xúi giục gia đình bán cô đi để lấy tiền cưới vợ cho hắn. Nếu không phải cô được gả đến nhà họ Lục, làm gì có ai đứng ra bảo vệ cô trong cái thôn nghèo khổ này?
Nhưng Lâm Uyển không hề nao núng. Cô ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn. Với loại người như Lâm Phú Kim, chỉ cần tỏ ra yếu đuối sẽ lập tức bị hắn lấn tới, bắt nạt không chừa đường lùi. Cô cúi xuống nhặt một cành mận gai trên mặt đất, cầm chắc trong tay rồi quơ nhẹ vài vòng, miệng nghiêm nghị nói:
Học đá chân sau, cắt ngang móng lừa của ngươi!
Ngay lập tức, giọng của 999 vang lên trong đầu cô, hào hứng phụ họa:
Đúng, cắt luôn bốn cái móng lừa của anh ta!
Tiếng dọa dẫm ấy không chỉ làm Lâm Phú Kim ngừng chân mà còn khiến con lừa đang ăn cỏ non gần đó giật b.ắ.n mình. Nó ngừng nhai, lùi ngay một bước để giữ khoảng cách an toàn. Đôi mắt tròn to của nó ngấn nước, liếc nhìn cô đầy cảnh giác, rồi vô tình chạm phải ánh mắt đen láy của Tiểu Minh Quang.
Cậu bé cùng hai anh họ đang ngồi đối diện con lừa, im lặng nhìn nó ăn cỏ. Thấy con lừa lùi lại, Minh Quang nghiêng đầu, tò mò chớp chớp đôi mắt, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Lúc này, Lục Chính Đình từ trong nhà bước ra. Anh trông thấy Lâm Uyển đứng đó, cành mận gai vẫn còn cầm trong tay, ánh mắt căng thẳng chưa kịp giãn ra. Anh bước tới, nhẹ giọng bảo:
Đừng bận tâm đến nhà bác cả Lâm. Anh sẽ trông Minh Quang. Em đi giúp mẹ mang chăn ra giặt đi.