Trên đường trở về, Lâm Uyển thả dây cương, để con lừa thong thả đi theo đường mòn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đồng cỏ. Cô và Lục Chính Đình ngồi phía sau xe lừa, tay loay hoay sắp xếp những loại thảo dược thu được.
"Đống dược liệu này, em muốn tự mình phối thuốc," cô vừa nói vừa lật giở từng nhánh cây, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Tiểu Minh Quang ngồi bên, vẫn im lặng như mọi khi, nhưng đôi mắt to tròn sáng rực, ánh nhìn đầy tò mò hướng về từng động tác của cô.
Lục Chính Đình khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ôn hòa nhìn vợ. Anh phối hợp hỏi vài câu, thỉnh thoảng còn đưa ra một vài gợi ý. Lâm Uyển ngạc nhiên phát hiện, anh không chỉ nhạy bén trong việc nhận biết dược liệu mà còn có khả năng phân tích rất tốt.
"Anh có năng khiếu đấy!" Cô hào hứng nói, giọng pha chút đùa vui. "Hay là sau này hai chúng ta cùng nhau phối thuốc bán đi. Mỗi lần lãi không nhiều nhưng bán đều, chắc chắn kiếm được tiền."
Lục Chính Đình nghe vậy, mỉm cười đáp lời:
"Mở một cửa hàng dạng gia đình sao?"
Lâm Uyển bật cười, ánh mắt sáng rực nhìn anh:
"Được đấy! Em khám bệnh, còn anh ngồi tiếp khách. Còn Tiểu Minh Quang," cô cúi xuống xoa đầu cậu bé, "thằng bé làm chân chạy vặt."
Nói xong, cô cười phá lên, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên bình. Ánh nắng chói chang chiếu xuống, phản chiếu gương mặt rạng rỡ của cô trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Chính Đình.
Khoảnh khắc ấy, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời. Nhưng trong lòng, anh cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, rằng cô đã bắt đầu xem anh như một phần trong gia đình, không còn chút khoảng cách hay gượng gạo.
Con lừa thong thả bước từng bước đều đặn về phía trước, không hề để ý đến những tiếng ồn ào phía xa. Vừa về đến đầu thôn, từ xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi chói tai của bà Lục:
“Mày là cái loại hư hỏng, mày cút xuống cho tao! Nếu không tao đánh c.h.ế.t mày đấy!”
Lâm Uyển cau mày. Mới có một ngày cô không ở nhà, bà già này đã lại gây chuyện. Không chần chừ, cô giật dây cương, thúc con lừa tăng tốc.
Khi đến gần, cô thấy trước nhà mình đã tụ tập một đám người, ai nấy xì xào bàn tán. Thấy bọn họ về, một người trong đám vội gọi:
“Bác sĩ Lâm về rồi! Mau vào xem đi!”
Lục Chính Đình, như thường lệ, không nghe được nên mọi người ít khi chủ động nói chuyện với anh. Anh đưa mắt nhìn Lâm Uyển, nhẹ nhàng ra hiệu:
“Em vào đi, anh sẽ trông Tiểu Minh Quang và đưa xe lừa đến đại đội.”
Lâm Uyển gật đầu, tin tưởng giao lại mọi thứ cho anh, rồi nhanh chóng chạy thẳng vào sân.
Trong sân, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là bà Lục đang múa may chày cán bột, vừa vung vừa mắng như điên dại:
“Mày là đồ khốn nạn! Mày dám ăn cắp đồ hộp với sữa mạch nha của tao! Mày còn dám mở trộm tủ quần áo, mày đúng là đồ c.h.ế.t tiệt!”
Trên cành cây ngô đồng giữa sân, Lục Minh Lương đang nằm ngả ngớn, nhai nhồm nhoàm gì đó, thỉnh thoảng lại làm mặt xấu trêu bà Lục:
“Không đánh được đâu! Tức c.h.ế.t bà đi! Tự bà khóa tủ, ai ăn vụng được chứ? Là bà tự ăn thì có!”