Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 116

Lúc này, Lục Chính Đình vừa trả xe lừa xong, dẫn theo Tiểu Minh Quang vào nhà. Minh Lương nhìn thấy liền chạy tới, tò mò hỏi:

"Chú ba, chú sinh em bé với thím ba từ bao giờ thế?"

Lục Chính Đình bật cười, xoa đầu Tiểu Minh Quang:

"Đây là anh Minh Lương của em." Rồi anh quay sang giới thiệu hai đứa trẻ với nhau.

Minh Lương nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Minh Quang, kéo đi:

"Đi, anh dẫn em đi chơi!"

Nhưng chưa kịp đi xa, bà Lục đã nhìn thấy Tiểu Minh Quang. Bà lập tức nhảy dựng lên, lớn giọng quát:

"Thằng con hoang này ở đâu ra? Không được đem nó về nhà! Mau đưa nó đi ngay!"

Lục Chính Đình chẳng buồn để ý đến bà ta, nét mặt anh điềm tĩnh như chẳng nghe thấy gì. Anh tiếp tục làm công việc của mình.

Trong bếp, Lâm Uyển cũng chẳng để tâm đến tiếng gào thét của bà Lục. Cô bận rộn chuẩn bị bữa cơm, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Thái độ hờ hững của cả hai khiến bà Lục giận đến mức đùng đùng nổi trận lôi đình.

 

Hai ngày Lâm Uyển không ở nhà, bà Lục lại có cơ hội lấy lại uy phong. Ban ngày, bà thổi gió bên gối chồng, làm ông thêm nghe lời. Ban tối, bà kéo hai cậu con trai vào phòng dạy dỗ một trận, ép họ coi lời bà như thiết quân lệnh.

Để chứng minh quyền uy của mình, bà quyết định "trừng trị" hai cô con dâu mà bà cho là dám coi thường mẹ chồng, thậm chí liên kết với Lâm Uyển để chống đối bà. Tối qua, bà bắt hai cậu con trai phải "ra tay". Anh cả Lục thực sự đánh vợ mấy cái, còn anh hai Lục chỉ đóng cửa phòng rồi làm ra vẻ ồn ào để che mắt mẹ, thực chất không hề động tay.

 

Khi Lâm Uyển trở về, bà Lục cảm thấy như có mây đen che phủ cả bầu trời. Trong lòng bà, ước gì cô mãi mãi không quay lại.

Thấy Lâm Uyển phớt lờ mình, bà quay sang tìm cách gây sự. Nhìn thấy Tiểu Minh Quang đang chơi với Lục Minh Lương, bà chống nạnh, trợn mắt hỏi:

“Thằng ranh con kia là ai? Ở đâu ra? Mau cút về chỗ đó đi!”

Tiểu Minh Quang nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Minh Lương, đôi mắt to tròn đen láy chỉ im lặng nhìn bà. Thấy thằng bé không trả lời, bà càng tức, hét lên:

“Mày là cái thứ tạp chủng ở đâu tới? Cút ngay!”

Lục Minh Lương kéo tay Tiểu Minh Quang chạy thẳng. Bà Lục định đuổi theo nhưng vấp ngưỡng cửa suýt ngã, vừa tức vừa quê, lại tiếp tục mắng chửi om sòm.

Không đuổi được, bà quay về nhà, đứng ở cửa nhìn Lâm Uyển đang bận rộn, vẻ mặt đầy căm phẫn:

“Chia nhà! Mau chia nhà đi! Cô định dẫn thằng con hoang kia về đây ăn lương thực hả? Nhà này không dư cơm thừa canh cặn cho nó đâu!”

Lâm Uyển thoáng liếc bà ta, giọng lạnh băng:

“Sao lại không có? Giảm bớt phần của Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên là đủ nuôi mấy đứa trẻ rồi.”

 
Bình Luận (0)
Comment