Chú nói xong, chắp tay sau lưng và đi ra ngoài. Lục Chính Cao cũng không khách sáo, răn dạy anh cả Lục vài câu:
"Mất mặt."
Rồi ông ta cũng nhanh chóng rời đi.
Anh cả Lục tức giận ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc lóc:
"Mẹ, mẹ nói xem, đây là chuyện gì vậy?"
Bà Lục định mắng Lâm Uyển nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, bà ta lại tự nhiên im lặng.
Lâm Uyển nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Trong nhà này không có chuyện trọng nam khinh nữ, cũng không có chuyện đánh vợ. Nếu ai phạm tội, đợi đó cho em. Đừng tưởng em không ở nhà thì các người có thể tác oai tác quái. Cái gì mà em chỉ lo việc nhà? Em nói đùa chắc?"
Anh cả Lục nghe vậy, tức giận đứng dậy, mắt đỏ ngầu:
"Lâm Uyển!"
Lâm Uyển không sợ hãi, quay lại nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh:
"Anh đánh em à? Đánh đi xem nào!"
Cô ra hiệu cho Lục Chính Đình không can thiệp, rồi lại quay sang anh cả Lục, thách thức:
"Anh đánh đi này."
Lâm Uyển và Lục Minh Lương đã dùng thủ đoạn ồn ào này để áp dụng vào thực tế, và giờ thì anh cả Lục mới cảm nhận được sự mạnh mẽ của cô.
Anh cả Lục đứng sững người lại, trong đầu chỉ kịp nghĩ đến việc quay người chạy trốn.
Làm gì có ai dám đánh cô, nói cô ăn trộm đồ ăn vặt của mẹ, cô tìm cán bộ đến đổ bô phân không hiếu thuận lên đầu tôi, nếu như đánh cô, chẳng phải cô lột da tôi à! …
Lâm Uyển trở về phòng, mùi cơm chiều thoang thoảng. Trong bếp, chị dâu cả và chị dâu hai đang dọn mâm. Chị dâu hai cố nhịn cười, còn chị dâu cả thì mắt hơi ươn ướt, nhưng gương mặt lại nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng lớn.
Lâm Uyển nhìn chị dâu cả, trong lòng hiểu rõ. Chị ấy vừa xả được cơn tức, nhưng cảm xúc vẫn còn pha chút ngượng ngùng và dè dặt. Cô biết, anh cả Lục ghét nhất là phải sửa kênh mương. Công việc đó vừa vất vả vừa khó chịu, ngâm mình cả ngày trong bùn lầy, người ngứa ngáy không chịu nổi. Với tính khí của anh cả Lục, đây chẳng khác nào cực hình.
Nhớ lại chuyện xảy ra, Lâm Uyển cười thầm. Cô không chịu nổi cái dáng vẻ hống hách và vũ phu của anh cả Lục, nên lần này nhất định phải chỉnh lại thói ngang ngược ấy. Tuy nhiên, cô cũng có chút lo lắng. Lỡ đâu chị dâu cả lại trách móc cô vì đã làm chồng chị ấy mất mặt, thì mọi chuyện sẽ trở nên khó xử.
Dù sao thì, trên đời này không thiếu những người phụ nữ cam chịu. Dù bị chồng bạo hành đến thế nào, họ vẫn ôm suy nghĩ "chuyện trong nhà" và không muốn ai can thiệp. Nếu chị dâu cả cũng như vậy, thì Lâm Uyển sẽ dừng lại, không can thiệp nữa. Cô không muốn cố giúp khi người trong cuộc chẳng cần. Nhưng nếu chị dâu cả có ý phản kháng, cô sẵn sàng ra tay, giúp chị ấy thoát khỏi tình cảnh bị ức hiếp.
Khi bà Lục không để ý, chị dâu cả khẽ chạm vào cánh tay Lâm Uyển, ánh mắt như muốn nói: "Em giỏi quá!" Cái nhìn đầy biết ơn ấy làm Lâm Uyển cảm thấy nhẹ lòng. Cô khẽ cười, đáp lại sự đồng tình của chị dâu cả.
Cô quay sang anh hai Lục, hỏi bâng quơ:
"Anh hai, anh có bao giờ đánh chị dâu hai không?"