Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 374

Không để cô phản đối thêm, Lục Chính Đình thản nhiên đưa tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên.

"..." Lâm Uyển không nói được lời nào.

Lục Chính Đình giữ cô đứng trên đầu gối mình, một tay vững vàng đỡ lấy cô.

"Buộc đi, anh giữ chắc rồi."

Cô không còn cách nào khác, đành nhanh chóng buộc chặt một đầu dây thừng. Khi xong một bên, anh lại ôm cô chuyển sang vị trí khác, nhẹ nhàng và dứt khoát như thể việc này chẳng tốn chút sức nào.

Cảm giác ấm áp và an toàn trong vòng tay anh khiến Lâm Uyển không hề lo sợ. Sau khi buộc xong, cô ra hiệu:

"Được rồi, anh thả em xuống đi."

Lục Chính Đình ngước mắt nhìn cô. Từ ánh mắt không chút do dự của cô, anh nhận ra cô hoàn toàn tin tưởng mình. Dường như cô chưa bao giờ xem anh là một người tàn tật hay yếu đuối. Ánh mắt cô nhìn anh luôn chứa đựng sự khen ngợi, thậm chí còn thoáng chút gì đó giống như sự ngưỡng mộ.

Anh mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

Thấy anh cười, Lâm Uyển tò mò hỏi:

"Anh cười gì thế?"

Cô giơ ngón tay mảnh khảnh, khẽ chạm vào khóe miệng anh như muốn thúc giục câu trả lời.

Ý cười trên gương mặt Lục Chính Đình càng rõ ràng hơn. Anh trêu đùa:

"Anh đang nghĩ, nếu như ném em lên không trung, liệu em có hét ầm lên không nhỉ?"

 

Lâm Uyển trừng mắt, sau đó đưa tay nhéo vào bắp tay anh. Cảm giác rắn chắc dưới lớp vải áo khiến cô không nghi ngờ chút nào rằng anh thật sự đủ sức ném mình lên không trung.

Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, gương mặt Lục Chính Đình hiện lên vừa anh tuấn, vừa dịu dàng. Một tia sáng nghiêng chiếu qua, làm nổi bật hàng lông mi dài rợp bóng của anh, gợi lên sự mê hoặc khiến Lâm Uyển không kiềm được ý muốn đưa tay chạm vào.

Lục Chính Đình ngửa đầu nhìn cô, giọng trầm thấp vang lên:

"Ngày mai em về Lâm Gia Câu đi, qua mấy ngày nữa rồi trở lại."

Cô nhìn anh, hiểu ngay ý tứ trong lời nói. Anh muốn tự mình thu dọn nhà cửa gọn gàng để cô không phải vất vả.

Nhưng Lâm Uyển không đồng ý, cô lắc đầu:

 

"Không được! Đây là nhà của chúng ta, em phải cùng anh thu dọn chứ."

Lời nói của cô làm anh ngẩn người. Nhà của "chúng ta"?

Ánh mắt Lục Chính Đình dừng trên đôi môi và đôi mắt sáng ngời của cô. Ánh nhìn của anh dần trở nên chăm chú và nóng rực, nhưng để che giấu sự hồi hộp, anh bật cười, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng:

"Em muốn sống cùng anh cả đời thật sao?"

Lâm Uyển cắn môi, cười rạng rỡ:

"Không nói cho anh biết đâu!"

Nói xong, cô quay người chạy mất.

Nhìn bóng dáng cô, Lục Chính Đình cảm thấy trái tim mình không ngừng rung động. Có lẽ cả đời này anh cũng không thể ngừng yêu cô. Nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra sự tham lam của bản thân khi mong muốn giữ lấy cô mãi mãi.

 
Bình Luận (0)
Comment