Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 38

Người trẻ tuổi sức lực lớn, dù cho chở theo một người, xe đạp cũng đạp rất nhanh.

Lục Chính Đình nhìn bóng dáng của bọn họ, nhìn một hồi lâu mới cúi đầu sững sờ nhìn tờ giấy mà Lâm Uyển viết.

Anh nhắc nhở mình, bọn họ không phải vợ chồng thật, anh chỉ là đường lui trong tình thế cấp bách của cô thôi, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, không thiếu nợ nhau.

Anh muốn giúp cô, không phải ghen tị với Chu Tự Cường, không phải…

Anh chỉ muốn có được một đôi chân khỏe mạnh một lần nữa, có thể cùng cô về nhà mẹ đẻ, anh còn muốn có thể nghe thấy giọng nói của cô, tiếng cười của cô, tiếng nói chuyện, tiếng hít thở…

Tuy rằng anh điếc 12 năm, cũng chỉ có năm đầu tiên khổ sở cực kỳ, sau đó chấp nhận sự thật cảm thấy không có gì, cũng không vì thế mà tự ti.

Nhưng bây giờ, anh lại hy vọng xa vời nghe thấy tiếng nói của cô, hơn nữa khi ánh mắt sáng lấp lánh ấy của cô cười, còn có khi cô tức giận vỗ bàn nói Lục Chính Đình là chồng của tôi…

Tâm trạng Lục Chính Đình sa sút, chỉ là dù cho trong lòng sông cuộn biển gầm, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì như cũ, vẫn duy trì bộ dáng trầm tĩnh lãnh đạm, sử dụng xe lăn chậm rãi rời đi.

Khi mới vừa đi đến ngõ nhỏ, Lục Minh Lương gào khóc từ trong nhà chạy đến, hô với Lục Chính Đình hô: “Chú ba, chú ba, bà cháu nổi điên ở nhà, xé vở của thím ba rồi.”

Mày Lục Chính Đình căng chặt, lập tức tăng tốc về nhà, quả nhiên vừa vào cửa đã nghe thấy bà Lục vừa khóc vừa mắng ở nhà.

Bà Lục sắp tức chết rồi.

Lúc trước nghe nói Lâm Uyển thi đậu bác sĩ chân đất, bà ta vừa ghen tị vừa khó chịu, đứa con dâu xấu xa đó thật sự là vận cứt chó! Nghĩ đến Lâm Uyển xấu xa như vậy, sau này làm bác sĩ, có thân phận ở trong thôn, ở nhà còn không cưỡi lên đầu bà ta lôi đi?

Bà ta muốn đến đại đội hỏi một chút, kết quả bà ta gặp Lục Chính Hà ở nơi ấy. Nghe nói một trận cái gì mà Lâm Uyển không có tư cách làm bác sĩ, là Lục Chính Đình đi cửa sau, đại đội suy xét đến yêu cầu của quân nhân tàn tật mới đồng ý. Còn nói cô ta không cẩn thận nghe thấy Lục Chính Đình lén đưa tiền cho Lâm Uyển cầm về nhà mẹ đẻ. Tuy rằng không biết bao nhiêu, nhưng Lục Chính Hà cố ý nói lớn.

Bà Lục không thể chịu đựng nhất là người nhà tích trữ tiền riêng ở sau lưng mình, mà con trai đưa tiền cho vợ không đưa cho mình, đó lại là đại nghịch bất đạo! Tức giận đến mức bà ta chửi ầm lên, quay đầu muốn đi tìm Lâm Uyển và Lục Chính Đình. Kết quả chậm một bước, Lâm Uyển đã ngồi xe đạp của Chu Tự Cường đi mất.

Bà ta lập tức chạy về nhà lục lọi cái rương của Lục Chính Đình lại lục rương của Lâm Uyển, không tìm được tiền thì lấy sổ ghi chép học tập ra xé.

Lục Chính Đình vội vã vào trong phòng, chỉ thấy bà Lục đang xé rách sổ ghi chép của Lâm Uyển, lại cầm sổ ghi chép của bác sĩ Kim muốn xé đi.

Anh tăng tốc độ vọt vào, nắm cổ tay bà Lục một phen, ngón cái dùng sức, khiến cho bà Lục ăn đau buông tay ra.

Lục Chính Đình đón được sổ ghi chép thì buông bà ta ra, thu hai quyển ghi chép vào trong túi bên hông, lại nhặt những tờ bị bà Lục xé rách.

Có tờ bị xé nát đã không thể khôi phục như cũ, Lục Chính Đình nhìn mà trong lòng rất khó chịu. Những quyển ghi chép này bị xé rách, khiến anh lập tức nhớ lại năm 11 tuổi ấy, bà Lục xé nát sách vở của anh, khiến đời này của anh cũng đừng hòng nghĩ tới hình ảnh đi học.

Anh cho rằng mình đã quên rồi, không nghĩ tới dễ dàng bị gợi lên như thế. Cho dù dường như anh vẫn nghĩ rằng mình không oán hận bà ta đánh mình điếc tai, nhưng bây giờ không nghe thấy giọng nói của Lâm Uyển, hình như anh lại có cảm giác không cam lòng. Cái gọi là không có oán hận, chẳng qua là bản thân mình nghĩ thế mà thôi.

Bà Lục ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn anh, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì đó.

Anh cũng dám đánh bà ta! Anh đánh mẹ ruột!

….

Bà Lục oa một tiếng khóc lóc: “Mày là cái đồ sói mắt trắng, mày học được cách đánh mẹ ruột à! Đến, mày đánh đi, mày đánh chết tao đi!”

Bà ta cúi đầu hướng về phía ngực Lục Chính Đình.

Lục Chính Đình nâng tay đẩy bả vai của bà ta, giọng điệu lạnh lẽo: “Không được phá hỏng đồ của Lâm Uyển.”

Tức giận khiến giọng nói của anh có chút lớn, chính anh không biết, dừng ở trong lỗ tai bà Lục khó chịu giống như đòi mạng bà ta.

Bà ta tránh ra, oán hận nhìn chòng chọc vào anh: “Ôi, tao nói này mày không điếc không câm nhỉ, mày chính là giả bộ!”
Bình Luận (0)
Comment