Mẹ Lâm giải thích:
“Mẹ đưa tiền nhờ Cường Tử mua cái nồi. Còn mấy thứ khác là từ nhà chú ba, mấy người bí thư, rồi cả nhà bà Lưu và vài người khác cho thêm. Ôi, quên mất! Còn trứng gà, đồ ăn và cả mì nữa. Ai cũng biết ra riêng thiếu nhất là lương thực, nên mọi người góp mỗi người một chút. Mấy người bí thư và Cường Tử gom cho con ba mươi cân lúa mạch, một trăm cân bắp ngô. Có ngần ấy thì cũng đủ cầm cự đến mùa thu.”
Lâm Uyển nghe xong, cảm động vô cùng. Cô hỏi:
“Mẹ, vậy mẹ không nhờ đại đội trưởng tính tiền cho chúng ta sao?”
Mẹ Lâm cười hiền:
“Nói rồi, cha con bảo lấy công điểm đổi. Nhà ai cũng khó khăn, mẹ không muốn lợi dụng người ta. Sau này khi cuộc sống khá hơn, con cái cũng có nghề nghiệp ổn định, chúng ta càng không thể để người khác chịu thiệt vì mình.”
Lâm Uyển lại hỏi thêm về cha và hai anh trai. Mẹ cô nhẹ nhàng đáp:
“Cha con lo cho con ra riêng nên bảo mẹ đi thăm. Còn ông ấy thì ở nhà chăm sóc hai anh con. Từ lúc trẻ cha con đã là người rất thương vợ, thương con.”
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa cùng nhau khuân đồ. Tiểu Minh Quang thì chạy ra sân chơi với Lục Chính Đình. Bác sĩ Kim cũng xông xáo phụ giúp. Lúc nhìn thấy cái nồi, anh ta len lén thì thầm với Lâm Uyển:
“Bác sĩ Lâm, chúng ta vẫn là một nhóm ăn chung đúng không?”
Lâm Uyển cười trêu:
“Không thay đổi! Chỉ cần anh còn ở thôn Đại Loan, chúng ta vẫn cùng ăn chung.”
Nghe vậy, bác sĩ Kim thở phào, yên tâm tiếp tục phụ khuân đồ.
Chu Tự Cường thấy hành động của bác sĩ Kim có phần lén lút, liền hỏi nhỏ Lâm Uyển:
“Uyển Uyển, anh ta làm gì mà lén lút thế?”
Lâm Uyển mỉm cười, giải thích:
“Bác sĩ Kim không biết nấu cơm.”
Mẹ Lâm nghe vậy, bật cười:
“Không biết nấu cơm thì nên tranh thủ kết hôn đi. Làm bác sĩ mà, muốn lấy vợ chắc chỉ mất vài phút!”
Lâm Uyển cười đáp:
“Anh ấy đến từ thành phố lớn, mẹ ạ.”
Mẹ Lâm nghe xong gật gù:
“Ồ, vậy thì chắc người ta sẽ về thành phố. Làm sao mà kết hôn ở đây được.”
Sau khi chuyển đồ xong, Lâm Uyển nhờ Chu Tự Cường tháo xe lừa, dắt con lừa và ôn nhu nhốt chung một chỗ, để chúng ăn cỏ. Ba người đàn ông ngồi nói chuyện trong sân. Tiểu Minh Quang mang ra một cây ná cao su nhỏ, đưa cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình mỉm cười khen:
“Cây ná này đẹp lắm.”
Tiểu Minh Quang chỉ về phía Chu Tự Cường, ý bảo anh ta là người làm ra. Lục Chính Đình gật đầu, nắm tay nhỏ của Tiểu Minh Quang vẫy về phía Chu Tự Cường:
“Cảm ơn cậu.”
Cậu bé mím môi cười, sau đó nhét cây ná vào trong quần, quay ra sân muốn đi tìm Lục Minh Lương chơi. Lục Chính Đình nói:
“Đợi lát nữa anh sẽ qua.”