Lâm Uyển cảm giác môi mình sắp bị anh hôn đến nát mất. Trong đầu cô nảy lên một câu hỏi đầy oan ức: Tại sao người máy không có tình cảm lại muốn hôn chứ? Mà sức còn lớn như vậy! Không chịu được, cô khẽ rên lên một tiếng đầy uất ức.
Nghe thấy âm thanh của cô, Lục Chính Đình mới chịu dừng lại. Đầu lưỡi anh vẫn còn dán trên cánh môi mềm mại của cô, như lưu luyến chẳng muốn rời. Ngón tay cái của anh khẽ lướt nhẹ trên gò má cô, một động tác dịu dàng đến bất ngờ, rồi anh buông tay, để cô đứng lại trên mặt đất.
Lâm Uyển nhanh chóng bước lùi, vừa đi giày vừa cẩn thận quan sát anh, sợ rằng anh sẽ làm ra thêm hành động bất ngờ nào khác. Tuy nhiên, lần này, mọi thứ có vẻ tiến triển hơn. So với tối qua, Lục Chính Đình đã linh hoạt hơn rất nhiều. Anh không còn giống một chiếc bánh chưng cứng ngắc nữa – ít nhất khuỷu tay và đầu gối của anh đã có thể gập lại. Điều đó đồng nghĩa với việc anh có thể đi lại mà không cần nhảy từng bước.
Dáng đi của anh khiến cô cảm thấy thú vị. Mỗi bước chân của anh đều đều như được đo bằng thước, khoảng cách giữa các bước đồng nhất một cách kỳ lạ. Tay anh cũng đung đưa theo biên độ nhất định, chẳng lệch đi chút nào. Đặc biệt, sau mỗi bước chân, anh lại quay đầu nhìn cô, ánh mắt như muốn cô chú ý đến mình.
Lần này, anh luyện tập được chín phút, một sự cải thiện rõ rệt. Nhưng Lâm Uyển không dám để anh tiếp tục, liền vỗ tay ra hiệu:
"Được rồi, dừng lại thôi!"
Mồ hôi rịn ra từ thái dương anh, chảy dài xuống cằm. Lông mi dày cũng bị thấm ướt, còn treo lại những giọt mồ hôi trong suốt. Cả người anh như đang bốc hơi nóng, cơ thể cường tráng toát lên sức hút nam tính không thể cưỡng lại.
Lâm Uyển liếc nhìn anh, rồi nhanh chóng hỏi Tiểu Cửu:
"Thời gian tập luyện hôm nay có dài quá không? Tối qua chỉ hai phút mà."
Hệ thống bình tĩnh đáp:
"Không sao đâu. Anh ta vốn có tố chất cơ thể cực kỳ tốt mà."
Cô quay lại bảo anh lên giường nghỉ ngơi, định đi lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Nhưng khi cô vừa quay người, anh bất ngờ vươn tay giữ lấy vai cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm và lạnh lùng như một cái giếng cổ không thấy đáy.
"Lục Chính Đình, anh... bình tĩnh. Lên giường trước đã, nghe lời nhé," cô nói, giọng vừa dỗ dành vừa cảnh giác.
Trong lòng cô bắt đầu bối rối, vội trao đổi với hệ thống:
"Tiểu Cửu, sao tự nhiên anh ấy như vậy? Có phải anh ấy sắp tỉnh không?"
"Không đâu. Chỉ cần cô trấn an anh ấy một chút là được. Vuốt tóc anh ấy đi, anh ấy sẽ nghe lời thôi," hệ thống trấn an.
Cô thở dài, vừa oán trách Tiểu Cửu vừa nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Chính Đình.