Đặc biệt, hai chân anh vẫn đau nhức không chịu nổi. Cơn ngứa âm ỉ từ đầu gối đến cẳng chân làm anh khó chịu vô cùng. Ngứa mà không gãi được, giống như ngứa tận sâu trong m.á.u thịt.
Anh nằm yên bất động, bởi vì Lâm Uyển đang rúc trong lòng anh. Một ý nghĩ kỳ quặc lướt qua đầu: Không lẽ tối qua cô ấy ngủ không yên, đánh mình thành ra thế này? Nhưng nghĩ lại, trên người không có vết tích gì, mà Lâm Uyển trước giờ ngủ rất ngoan, làm gì có tật xấu như thế.
Vậy thì tại sao mình đau đến mức này?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể nhớ đến chuyện tối qua – lần đầu tiên anh đeo chân giả và đi vài phút. Liệu chỉ vài phút thôi mà có tác dụng lớn đến vậy sao?
Cơn ngứa ở cẳng chân ngày càng dữ dội, khiến anh không chịu được mà phải cọ thử. Đột nhiên, anh nhận ra một điều bất ngờ: cẳng chân của mình vừa nhúc nhích một chút!
Anh dừng lại, không thể tin được. "Lẽ nào… mình thực sự vừa cử động chân?"
Đau đớn vẫn còn đó, thậm chí càng đau hơn khi thử lại, nhưng lần này anh đã quen dần, cảm giác như mình có thể chịu được.
Khi Lâm Uyển tỉnh lại, cô vươn người, vừa ngáp vừa vén chăn lên kiểm tra chân anh. Ngón tay cô khẽ nhéo thử, sau đó ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt thương cảm.
"Đau không?" Cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
Trán Lục Chính Đình lấm tấm mồ hôi, nhưng anh vẫn cố kéo khóe môi, nở một nụ cười nhạt.
Lâm Uyển lấy khăn lau mồ hôi cho anh, dịu dàng nói:
"Anh cố chịu thêm vài ngày nữa, qua vài ngày sẽ không còn đau như vậy nữa đâu."
Đây là điều mà hệ thống 999 đã đảm bảo với cô. Nó cấm tuyệt đối việc cho anh uống thuốc giảm đau, vì thuốc sẽ ảnh hưởng xấu đến quá trình phục hồi thần kinh của anh.
Lục Chính Đình hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn như đang rút dần đi. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng nói hơi khàn vì cơn đau:
"Anh không sao, em đừng lo lắng."
Lâm Uyển vỗ nhẹ lên vai anh, trấn an:
"Đừng nóng vội, mấy ngày này nghỉ ngơi nhiều hơn. Đợi khỏe rồi, anh muốn đi thế nào thì đi thế ấy."
"Ừm," anh gật đầu.
Nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của anh, Lâm Uyển không nhịn được mà nhéo tai anh một cái, cười tươi:
"Thật ngoan!"
Cổ và tai của Lục Chính Đình từ từ đỏ ửng, thậm chí cả gò má anh cũng lây nhiễm một sắc hồng nhạt.
Lâm Uyển bật cười, đứng dậy nói:
"Em đi nấu cơm đây."
Ra ngoài sân, cô gặp bác sĩ Kim. Anh ta vừa nhìn cô vừa thuận miệng hỏi:
"Tối qua chân cậu Lục đỡ hơn chưa? Có cần đi bệnh viện không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, không cần đi bệnh viện đâu," Lâm Uyển trả lời nhanh gọn. Dù sao bệnh viện cũng không chữa được chân anh ấy.