Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 566

Ngay cả những hành vi của bà trước đây – ép anh Cả đánh chị dâu Cả, đối xử hơi quá đáng với anh Ba – cũng chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu, chứ chưa từng nghĩ bà là người ác tâm. Còn em gái út, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách có phần kiêu kỳ, thích ăn diện, nhưng anh luôn nghĩ đó chỉ là thói quen của những cô gái trẻ.

Những gì Đậu Hoa vừa kể hoàn toàn lật đổ niềm tin của anh. Người mẹ và em gái mà anh từng nghĩ là lương thiện, nay hiện rõ sự nhẫn tâm. Ý nghĩ ấy làm anh rùng mình, cả cơ thể lạnh toát như chìm vào băng giá.

Thấy anh im lặng, Đậu Hoa khẽ hỏi:

"Chú Tư?"

Lục Chính Kỳ hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh. Anh từ từ mở bàn tay đang siết chặt, lấy ra 5 hào từ túi áo, đưa cho cô bé:

"Cháu nói đúng lắm. Đây, chú giữ lời hứa. Nhưng lời này, cháu đã kể cho ai khác chưa?"

Đậu Hoa lắc đầu liên tục:

"Chưa ạ! Cháu chưa nói với mẹ cháu hay thím Ba đâu, cháu chỉ kể cho chú thôi."

Lục Chính Kỳ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị:

"Vậy từ nay, cháu quên chuyện này đi. Bà nội và cô út chỉ bảo cháu bắt nạt em trai, đánh vài cái, ngoài ra không có gì khác, hiểu chưa?"

Đậu Hoa nhanh chóng gật đầu:

"Hiểu rồi ạ. Bà nội chỉ bảo cháu bắt nạt em thôi."

Nhận tiền từ Lục Chính Kỳ, cô bé vui mừng nhét kỹ vào túi áo, chỉnh tới chỉnh lui sợ bị rơi mất. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên của Đậu Hoa, Lục Chính Kỳ bỗng cảm thấy ớn lạnh.

 

Dù cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng chính sự ngây thơ ấy lại khiến anh nhận ra một phần bản chất của gia đình mình.

Anh dặn dò:

"Đậu Hoa, từ nay đừng đi theo bà nội và cô út nữa. Con hãy chơi với Quải Nhi, giúp em làm việc. Nhớ chưa?"

Đậu Hoa lí nhí:

"Nhớ rồi ạ."

 

Trong lòng Đậu Hoa có chút không vui. Nhưng nghĩ đến những lời vừa nghe, cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Chính Kỳ nhìn cô bé, giọng nói nghiêm khắc nhưng nhẹ nhàng:

"Cháu là một đứa trẻ, có vài chuyện không hiểu đúng sai cũng không sao. Nhưng bây giờ chú nói cho cháu biết, lười biếng, tham ăn, đ.â.m bị thóc chọc bị gạo đều là những việc không đúng. Đặc biệt, âm thầm đánh người, hay nghĩ đến chuyện hại người khác, đó là sai lầm lớn. Nếu cháu còn ý định hại em trai, chú không những không cho cháu tiền nữa mà còn bắt cháu lại, hiểu chưa?"

Sắc mặt Đậu Hoa tái đi, vội vàng gật đầu, hạ giọng:

"Chú Tư, cháu biết sai rồi. Cháu không dám tái phạm nữa đâu."

Lục Chính Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Anh tin rằng nếu hướng dẫn đúng cách, đứa trẻ này vẫn có thể thay đổi.

Sau đó, anh bước sang hiên phía tây, nơi chị dâu Cả và chị dâu Hai đang ngồi trò chuyện. Vừa thấy Lục Chính Kỳ, anh Hai Lục đã đứng dậy mời:

"Em Tư, lại đây ăn cơm đi."

 
Bình Luận (0)
Comment