Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 649

Trước đây, vì chân chưa lành, anh không tiện ra ngoài. Nhưng giờ đã có thể đi lại, anh không muốn cô phải vất vả thêm. Lục Chính Đình liền cưỡi ngựa thẳng đến nhà họ Đan ở đại đội Thành Quan.

Đến nơi, anh nghe thấy tiếng bà Đan đang lớn tiếng tranh cãi với chồng và con trai.

“Mấy người không thấy mất mặt, nhưng tôi thì nhục nhã lắm! Phẫu thuật gì mà lại nhìn… nhìn vào chỗ đó? Làm sao có thể để người ta tùy tiện nhìn được? Không được! Không chữa! Tám, chín năm nay vẫn sống tốt, sau này cũng chẳng sao cả!”

Đan Vi Hỉ, con trai bà, sốt ruột giải thích:

“Mẹ! Mẹ đừng cứng đầu nữa. Bác sĩ Lâm đã nói rõ rồi. Bệnh này không chữa sớm sẽ ngày càng nghiêm trọng, sau này nặng hơn thì không cứu được nữa!”

Bà Đan vẫn không chịu:

“Sau này là bao lâu? Bảy, tám mươi tuổi rồi thì sợ gì nữa? Ai mà chẳng phải chết? Tôi đây còn thấy không thoải mái, hôm nào đó ngã ra c.h.ế.t cũng là xong. Nhưng tôi không nằm đó để người ta chọc ngoáy như lợn nái ngoài chuồng đâu. Nhục lắm! Tôi không làm được!”

Ông Đan, người ít khi đối đầu với bà, lần này cũng không thể im lặng. Ông nghiêm giọng:

“Bà nói thế mà nghe được à? Bệnh nặng lên là khổ cả nhà, khổ cả bà! Mau đưa con dâu đi chữa đi!”

Bà Đan đứng chình ình trước cửa lớn, chống nạnh, gương mặt đầy quyết liệt:

“Để tôi coi mấy người ai dám đi! Nếu dám, tôi đập đầu c.h.ế.t ngay tại đây, đỡ phải mất mặt với thiên hạ!”

Trong đầu bà hiện rõ cảnh miệng lưỡi độc địa của đám phụ nữ trong thôn:

“Ôi chao, nghe gì chưa? Con dâu nhà nào đấy lúc sinh khó, để bác sĩ nam m.ổ b.ụ.n.g lấy con ra!”

“Thế thì thiệt quá! Để người ta chiếm tiện nghi, nhục muốn chết!”

“Chứ còn gì nữa, nhục thế thì c.h.ế.t quách đi cho xong!”

Chị cả Lục kéo tay chồng, giọng nhỏ nhẹ:

“Hay là thôi, mình đừng đi nữa. Đừng để mẹ giận, nóng giận lên không tốt đâu.”

Thực tế, chính bản thân chị cũng không vượt qua được chướng ngại tâm lý. Chị luôn cảm thấy việc phẫu thuật chẳng khác gì để người đàn ông khác đỡ đẻ cho mình, nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ vô cùng.

Nhìn thấy chồng và cha chồng đều không đồng tình, bà Đan càng bực bội, lớn tiếng:

“Tôi đã bảo rồi, nhà họ Lục đâu có tốt lành gì! Trước đây thì ngày ngày vòi tiền, giờ đến thăm thì toàn khiến người ta tức điên. Là bác sĩ cơ đấy, thật biết cách lừa người!”

Lời nói của bà khiến cả nhà chìm vào bầu không khí ngột ngạt. Hai người đàn ông cảm thấy xấu hổ, trong khi chị cả Lục trước giờ ít khi tức giận cũng không thể nhịn được:

“Sao mẹ lại nói thế! Em dâu con là bác sĩ giỏi trong bệnh viện huyện, được các bác sĩ lớn tuổi khen ngợi. Em ấy đã cố gắng sắp xếp lịch phẫu thuật cho con, đó là tình nghĩa rất lớn rồi!”

Nhưng bà Đan vẫn không lay chuyển, nhất quyết không để chị cả đến bệnh viện.

 
Bình Luận (0)
Comment