Tống Quốc Hoa khoát tay, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Được rồi, bác sĩ Chu, cháu về làm việc đi."
Nhưng Chu Tú Phong không chịu rời đi. Anh nhìn thẳng vào Hồ Lệ Na, ánh mắt lạnh như băng:
"Viện trưởng, vậy còn chuyện này thì sao? Cô ta tố cáo vô căn cứ, bịa đặt để nói xấu người khác, không thể cứ để vậy mà bỏ qua được. Nếu gặp phải người không rõ phải trái, tin lời cô ta, chẳng phải cháu và bác sĩ Lâm sẽ gánh chịu hậu quả sao? Cháu có người chống lưng thì không sao, nhưng còn bác sĩ Lâm?"
Tống Quốc Hoa vừa định lên tiếng thì Hồ Lệ Na bất ngờ chen vào, giọng the thé:
"Cháu có chứng cứ! Hôm trước, trong phòng phẫu thuật, anh với cô ta trốn sau rèm mà hôn nhau, cháu tận mắt nhìn thấy!"
Chu Tú Phong giật mình, sắc mặt lập tức biến đổi. Thấy vậy, Hồ Lệ Na liền đắc ý, lớn tiếng hơn:
"Không chỉ mình cháu, Ngô Mỹ Quyên cũng thấy! Viện trưởng, chú gọi cô ấy đến mà đối chất!"
Nghe đến đây, Tống Quốc Hoa mở to mắt nhìn Chu Tú Phong, ánh mắt như chờ đợi câu trả lời.
Chu Tú Phong không vội giải thích, chỉ hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt anh sắc bén, lóe lên tia nguy hiểm:
"Vậy là đã tìm ra đầu sỏ rồi. Hồ Lệ Na, cô tiêu đời rồi!"
Hồ Lệ Na cố tình tránh ánh nhìn như lưỡi d.a.o của anh. Cô liếc qua cửa sổ, thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình đang tay trong tay đi trong sân viện. Người đàn ông cao lớn, thẳng tắp, lại càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp và có chút đáng yêu của Lâm Uyển. Cô ấy vừa nói gì đó rồi bật cười, dựa người vào khuỷu tay chồng một cách đầy tự nhiên.
Hồ Lệ Na giận tím mặt, chỉ tay ra ngoài:
"Viện trưởng, chú nhìn kìa! Không biết xấu hổ! Trước mặt mọi người mà hành động thân mật như vậy, chẳng đứng đắn chút nào!"
Tống Quốc Hoa nhìn qua cửa sổ, nhưng trái với mong đợi của Hồ Lệ Na, ông chỉ thản nhiên nhận xét:
"Chú thấy vợ chồng người ta tình cảm rất tốt."
Thực tế, ông nhận ra vợ chồng Lâm Uyển và Lục Chính Đình có cách thể hiện tình cảm khá đặc biệt. Họ không giống những cặp vợ chồng khác trong bệnh viện – thường giữ hình ảnh nghiêm túc, lấy khuôn mẫu đồng chí cách mạng làm chuẩn. Nhưng điều đó chẳng có gì sai.
Ở bên ngoài, Lâm Uyển đang trò chuyện với chồng về việc biên soạn sách. Cô vui vẻ nói về kế hoạch nếu nhận được tiền nhuận bút, rồi gợi ý xin thêm hai bộ dụng cụ xét nghiệm cơ bản để hỗ trợ công việc khám chữa bệnh ở nông thôn.
Lục Chính Đình vừa lắng nghe vừa nhạy bén cảm nhận điều gì đó bất thường. Anh quay đầu, ánh mắt dừng lại ở cửa sổ văn phòng viện trưởng. Bên trong, không khí giữa những người có mặt rõ ràng rất căng thẳng. Đặc biệt, gương mặt thường ngày hiền hòa của Chu Tú Phong giờ đây như thể một kẻ khát máu, sẵn sàng bùng nổ.