Một người dân hào hứng nói:
“Sau này mình phải sạch sẽ, tươm tất, chăm chỉ hơn xã viên các đại đội khác! Không thể làm mất mặt bệnh viện được!”
Ý thức cộng đồng cũng theo đó mà thay đổi. Người dân không còn lười biếng, ai nấy đều chăm chỉ làm việc. Trẻ em đến tuổi đi học đều tự giác đến trường, không còn cảnh phụ huynh ngăn cản hay trẻ con trốn học. Đường làng sạch sẽ hơn hẳn vì không còn ai tiện đâu xả đó, thay vào đó, mọi người tự giác sử dụng nhà vệ sinh công cộng.
Không chỉ tập trung vào y tế, Đại đội Ngũ Liễu còn mở rộng quy mô trồng dược liệu, thậm chí hợp tác với các đại đội khác để sản xuất thảo dược sạch. Họ nói không với phân bón hóa học, thuốc trừ sâu độc hại mà chỉ sử dụng chế phẩm sinh học do bệnh viện điều chế.
Lâm Uyển thì đang dồn toàn bộ tâm huyết vào việc sản xuất loại thuốc cao chữa thấp khớp mà cô đã nghiên cứu từ trước. Cô giải thích với mọi người cách sử dụng:
“Thuốc này được đóng trong lọ nhỏ, khi dùng chỉ cần hơ lửa cho mềm rồi dán lên vải đã đục lỗ, áp trực tiếp lên vùng đau. Hiệu quả rất tốt.”
Ngoài ra, bệnh viện còn bào chế nhiều loại thuốc khác như rượu thuốc, dầu thuốc, thuốc mỡ trị bầm tím, giảm sưng đau, giúp lưu thông máu, thậm chí cả thuốc mỡ cầm m.á.u và thuốc giải độc.
Một số bệnh nhân dùng thử đều khen ngợi:
“Thuốc này tốt thật! Không ngờ ở đại đội mình cũng có thể làm ra những thứ hữu ích thế này.”
Để đóng gói thuốc, họ đặt mua hàng loạt chai lọ thủy tinh từ nhà máy trong khu vực. Thành phẩm sau đó được phân phối đi nhiều nơi: một phần gửi cho bộ đội, một phần đến hợp tác xã cung ứng, số còn lại chuyển thẳng đến bệnh viện huyện và khu vực. Giá thuốc được tính toán kỹ lưỡng, đảm bảo lợi nhuận khoảng 15% sau khi trừ chi phí – một con số không nhỏ trong bối cảnh vật tư khan hiếm.
Càng ngày, danh tiếng thuốc của Đại đội Ngũ Liễu càng vang xa. Bệnh viện tỉnh và hợp tác xã cung ứng cũng nhanh chóng gửi yêu cầu đặt hàng. Thậm chí, bệnh viện tỉnh còn đề nghị điều chỉnh phân phối để có thêm nguồn hàng từ Ngũ Liễu.
Đại đội bước vào thời kỳ bận rộn chưa từng có, ai nấy đều phấn khởi làm việc như thể đang đào vàng trong chính mảnh đất quê hương.
Lục Trường Hữu – người vốn có ý định nhận chức ở công xã – bỗng đổi ý. Ông ta vỗ đùi nói:
“Không đi nữa! Ở lại Ngũ Liễu thôi! Giờ đại đội này còn có tương lai hơn cả công xã ấy chứ!”
Không chỉ dừng lại ở y tế, ông còn quyết định nhường việc kinh doanh nhang muỗi cho các đại đội khác, tập trung hoàn toàn vào ngành dược phẩm.
Cả đại đội Ngũ Liễu như được tiếp thêm sức mạnh, cùng nhau phát triển, cùng nhau vươn lên.