Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 908

Lâm Tụ cười tươi, dẫn Lục Nhất đi rửa mấy quả hạnh vàng mọng nước. Còn Lâm Tuấn thì dịu dàng đưa cho Lâm Uyển một bó hoa dại tươi tắn.

"Đẹp quá! Cảm ơn anh cả!" Cô vui vẻ nhận lấy bó hoa.

Nhìn thấy tinh thần hai anh trai tốt, ánh mắt sáng ngời, kiên định hơn trước, Lâm Uyển thầm thở phào. Điều đó chứng tỏ tình trạng sức khỏe của họ đã cải thiện rất nhiều.

Cô nhẹ nhàng nói: "Lần này, sau ca phẫu thuật, có lẽ các anh sẽ không cần phải làm thêm lần nào nữa."

Lâm Tuấn kinh ngạc nhìn em gái: "Ý em là… bọn anh có thể khỏi hẳn sao?"

 

Lâm Uyển mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy. Sau nhiều năm kiên trì điều trị, tích lũy từng chút một, bây giờ các anh sắp hoàn toàn khỏe mạnh trở lại rồi."

Nhờ có hệ thống hỗ trợ, cô đã tạo ra phương pháp châm điện cực đặc biệt. Trước đó, cô đã sử dụng hai lần cho các anh trai, lần này chỉ cần thêm một lần nữa là gần như có thể hoàn toàn điều chỉnh lại các tế bào phóng điện bất thường trong não bộ.

Nhiều năm qua, cô từng phải áp dụng đủ phương pháp phức tạp để giúp họ kiểm soát bệnh động kinh. Nhưng cuối cùng, khi tích đủ điểm y đức, cô đã có thể nhờ hệ thống tạo ra hai chiếc châm điện cực siêu nhỏ. Đường kính của chúng không đến một milimet, lại có tính chất linh hoạt đặc biệt – khi chưa nối điện thì mềm mại, nhưng khi nối điện lại trở nên cứng chắc.

 

Nhờ có sự hướng dẫn của hệ thống, cô có thể điều chỉnh châm điện cực xuyên qua khe hở não bộ, đi vào vùng ổ bệnh một cách chính xác mà không làm tổn thương các tế bào quan trọng. Khi đã đến đúng vị trí, dòng điện sẽ giúp sửa chữa hoặc loại bỏ các tế bào gây rối loạn.

Tất nhiên, phẫu thuật này vô cùng nguy hiểm. Nếu không có sự hỗ trợ từ hệ thống, dù có kinh nghiệm đến đâu, cô cũng không dám thực hiện. Nhưng hiện tại, với sự trợ giúp của công nghệ tiên tiến, cô đã có thể đưa các anh trai của mình đến gần hơn với cuộc sống khỏe mạnh.

Buổi chiều, Lâm Uyển và mẹ Lâm ở nhà trông Lục Nhất, cùng nhau giặt áo bông.

Lúc này, Chu Tự Cường và Chu Triều Sinh dẫn con cái đến chơi. Hai người họ đều kết hôn cùng năm, con cái cũng bằng tuổi nhau. Nhà Chu Tự Cường có một bé gái tên Bình Quả, hoạt bát đáng yêu. Còn nhà Chu Triều Sinh có một bé trai tên Khang Khang, ngoan ngoãn, điềm đạm.

Dù cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng sự ngoan của Khang Khang hoàn toàn khác với Lục Nhất. Cậu bé thực sự rất biết nghe lời, khiến ai gặp cũng yêu mến.

Chu Tự Cường cười đắc ý, đặt con gái lên giường đất. Vì hai đứa trẻ khác đều là con trai, nên cô bé Bình Quả rõ ràng rất được cưng chiều.

Mẹ Lâm mỉm cười, bảo Lục Nhất: "Cháu lấy kẹo cho em trai và em gái đi nào."

Lục Nhất nhanh nhẹn chạy vào nhà, ôm một bình thủy tinh đầy kẹo ra, đặt lên giường đất. Sau đó, cậu bé nhìn mẹ một cách đầy mong đợi và nói: "Mẹ, mọi người chơi vui nhé! Con ra vườn giúp ông ngoại đây!"

 
Bình Luận (0)
Comment