Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 94

Bây giờ có người báo án, Chu Tự Cường với vai trò đội trưởng đội dân binh sẽ phải lập tức thực thi chức trách, giải quyết công khai, minh bạch.

Cả sân trở nên căng thẳng, không khí như đặc quánh lại. Đã nháo đến mức này, không ai muốn chen chúc trong căn phòng chật hẹp, nhìn nhau hằm hằm như kẻ thù nữa. Đội trưởng Chu và kế toán Lâm dẫn đầu bước ra sân, những người khác cũng nối gót theo sau, tìm một chỗ rộng rãi hơn để tiếp tục đàm phán.

 

Không khí vừa dịu đi được đôi chút, thì Lâm Phú Cường đột ngột xông ra, tay cầm một cây xẻng lớn, vung qua vung lại, ánh mắt đỏ ngầu. Anh ta gầm lên:

"Để tôi coi ai dám lấy nhà của tôi! Hôm nay, Lâm Phú Cường này, dù có phải trả giá thế nào, dù có người làm quan, tôi cũng không sợ. Cùng lắm thì c.h.ế.t chung!"

Cây xẻng trong tay anh ta quay một vòng, ánh mắt đầy thù hận hướng về phía chú hai, chú ba và Lâm Uyển, như muốn đánh c.h.ế.t họ ngay tại chỗ.

Chu Tự Cường và nhóm dân binh hét lớn:

"Bỏ xẻng xuống ngay!"

Đội trưởng Chu và kế toán Lâm đều trầm mặt, giọng nghiêm khắc:

"Làm gì vậy hả? Định làm loạn à?"

Nhưng Lâm Phú Cường chẳng thèm quan tâm, dáng vẻ như muốn liều mạng.

 

Lâm Uyển đứng cạnh Lục Chính Đình, chưa kịp lên tiếng thì anh đã đưa tay kéo cô ra phía sau mình, sau đó tháo sợi dây cột bên xe lăn một cách bình thản.

Cô bước lên, nhìn thẳng vào Lâm Phú Cường, giọng nói đanh thép:

"Lâm Phú Cường, anh ỷ vào chút sức mạnh của mình mà ngang ngược, chiếm nhà chúng tôi không chịu trả. Anh có khác gì mấy tên cướp, hống hách, cường đoạt đồ của người khác không?"

Lâm Phú Cường giơ cao xẻng, ánh mắt lóe lên sự quyết liệt. Đáng lẽ việc này nên để em ba làm, nhưng tay em ba đã bị đánh gãy, anh ta đành phải thay thế. Anh ta nghĩ thầm, nếu mình liều mạng, các cán bộ cũng không thể hoàn toàn đứng về phía chú hai được!

Lục Chính Đình nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng:

"Anh dám ra tay, thì đừng trách tôi không khách khí."

Lâm Phú Cường gầm lên, dùng ánh mắt căm hận nhìn anh:

"Thằng què như mày, bớt lo chuyện bao đồng của nhà họ Lâm đi! Đừng tưởng nhặt được cái giày rách mà..."

"Câm miệng!" – Chu Tự Cường và những người khác đồng loạt quát lớn, cắt ngang lời lẽ xấc xược của anh ta.

Lục Chính Đình không thèm phí lời, thậm chí chẳng buồn nhìn khẩu hình miệng của anh ta. Động tác của anh nhanh như chớp, vung sợi dây trong tay lên. Một đầu dây thừng móc với miếng thiếc, chỉ trong chớp mắt, sợi dây đã quấn lấy Lâm Phú Cường như trói gia súc.

 
Bình Luận (0)
Comment