Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã
được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi,
nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến
mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui
cũng không tiện.
Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục
Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan.
Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ
chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng,
anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp
nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng
lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì
anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này.
Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối,
anh ta sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.
Không phải ư, năm nay anh ta đã đồng ý cùng cô kết hôn.
Chẳng những anh ta là người có văn hóa, dáng dấp lại còn
anh tuấn, tính cách tốt, mười dặm tám thôn
xung quanh đây, anh ta là thanh niên nổi bật nhất, bao nhiêu cô gái hâm mộ cô lắm đấy.
Hơn nữa dáng dấp của cô cũng rất xinh đẹp, đôi mắt hạnh
long lanh, làn da trắng như tuyết, tư thái yểu điệu, cùng với Lục Chính Kỳ, đừng
nói có bao nhiêu xứng đôi.
Cô nghĩ dáng vẻ anh tuấn của Lục Chính Kỳ, đôi mắt đa
tình, cử chỉ ôn tồn lễ độ, bản thân mình chuẩn bị trở thành vợ của anh ta,
trong lòng giống như ăn mật ngọt vậy.
Nói một câu hơi khoa trương, từ năm 8 tuổi hiểu chuyện, cô
đã bắt đầu yêu anh ta, yêu ròng rã mười năm.
Bây giờ, cuối cùng mộng đẹp cũng thành thật.
Trên đường đi nghĩ đến chuyện chung thân của mình, cũng
không để ý đến bên ngoài.
Đột nhiên cô nghe được một loạt tiếng tạp âm: “Cô dâu tới
rồi, chú rể đâu?”
“Không thấy chú rể.”
“Cái gì, không thấy ư, nhanh gọi đi!”
“Đừng gọi nữa, có cô gái nào đấy đến tìm Chính Kỳ, nói là
ai đó bị bệnh, hai người bọn họ vội vội vàng
vàng chạy đi.”
“Đây là có ý gì, cô dâu đã đến rồi, còn kết hôn không nữa
vậy?”
Cái gì? Anh Tư đào hôn?
Không thể nào!
Lâm Uyển từ trên xe ngựa chạy xuống: “Anh tư, anh tư?”
Rất nhanh đội ngũ người thân đưa dâu ầm ĩ với nhà họ Lục,
một bên gọi chú rể đi ra, một bên nói không nên ầm ĩ, có chuyện gì từ từ rồi
nói.
Lâm Uyển giống như bị một chậu nước đá lạnh dội thẳng xuống đầu, lạnh thấu tim, tay chân
cô lạnh buốt, cơ thể cứng ngắc, trong đầu đều là sự tuyệt vọng khi Lục Chính Kỳ
đào hôn, không cần cô nữa.
“Lục Chính Kỳ!” Cô gọi: “Anh đi ra đây, đi ra đây!” Cô
xông vào trong đám người, muốn tìm chú rể của mình.
Trong lúc hỗn loạn, không biết là ai
đẩy cô một cái, Lâm Uyển lảo đảo một cái đâm vào góc tường, góc tường sắc
nhọn đập vào huyệt thái dương của cô, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng, người
cũng ngất đi.
“Ôi… Có người chết!”
…
Đầu Lâm Uyển đau như muốn nứt ra, cảm giác đau đớn dữ dội
giống như bị ai đó bổ vào đầu, cô chỉ đến xem triển lãm tranh mà thôi, sao lại
đen đủi đến mức như vậy, bị đèn treo trên cao rơi trúng?
Mí mắt cô nặng nề đến mức không mở ra được, cô để cho mình
bình tĩnh lại, lúc này hoảng hốt nhớ đến, hình như lúc cô bị đèn rơi trúng, có
nghe thấy một giọng nói, nó là hệ thống chữa bệnh toàn năng. Muốn trói chặt với
cô, xuyên qua thời không tìm kiếm cuộc sống mới, hệ thống hỏi cô có muốn trói
chặt hay không, khi đó cô sắp ngất đi, cũng không biết mình có đồng ý hay không.
Cô vừa định liên lạc với hệ thống thì đột nhiên bên tai
truyền đến một tiếng khóc ầm ĩ: “Ôi đứa con gái số khổ
của tôi, đang yên đang lành đi lấy chồng sao lại gặp phải chuyện này chứ? Tên
trời đánh Lục Chính Kỳ kia, nếu như mày không muốn cưới thì đừng đồng ý, sao để
vợ đến nhà rồi còn chạy trốn, tên chó chết nên bị thiên lôi đánh chết!”
Lâm Uyển mở to mắt, lập tức nhìn thấy bên cạnh mình có một
người phụ nữ trung niên gầy gò, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Đây là mẹ cô?
Lâm Uyển hơi giật mình, lập tức ý thức được: Cô thật sự
xuyên qua rồi.
Cô xuyên đến một quyển tiểu thuyết về niên đại văn, nguyên chủ và
cô trùng tên trùng họ, người phụ nữ này là mẹ của nguyên chủ.