Chương 125 - Chương 125: Cáo Trạng
Chương 125: Cáo Trạng
Chương 125: Cáo Trạng
Bà Lrục cứ nói mình không bị bệnh, không cần phải uống thuốc.
Lâm Uyển cười cười: “Mẹ không bệnh, thế phiền mẹ ở nhà nấu cơm trông cháu, cô út phải đi ℓàm đấy.”
Muốn ở nhà nấu cơm trốn việc, không có cửa!
Lâm Uyển xem như không thấy: “Tôi chỉ vì muốn tốt cho cô, trị cái bệnh ℓười của cô, thuận tiện ℓoại bỏ tai tiếng về bọ hút máu của cô.”
Lời nói của Lâm Uyển rất nặng nề, đó là một lời nói móc, nhân vật phản diện tiêu chuẩn, làm Lục Tâm Liên tức đến muốn hộc máu.
Cuối cùng, cô ta làm một hơi: “Cuốc xới thì cuốc xới, tôi với mẹ đi cuốc xới, cô nấu cơm đi.”Bà Lục vẫn chưa yên tâm, sợ Lâm Uyển để đồ ăn ngon cho mấy đứa nhỏ, nhưng bắt được ánh mắt của cô con gái, bà ta chỉ có thể đồng ý.
Ăn sáng xong, Lục Tâm Liên với bà Lục đến đại đội trước, tìm bí thư, đại đội trưởng để tố cáo, nhưng mà đại đội Ngũ Liễu không quan tâm, bảo họ tìm cán bộ của đội sản xuất thông Đại Loan, không còn cách nào khác, họ chỉ có thể đi tìm Lục Trường Phát, tố Lục Chính Đình giấu tiền, không hiếu thuận.Lục Tâm Liên lại không chịu, sao cô ta có thể không học cấp ba được chứ? Cô ta muốn đến thành phố, cần tiền, trong nhà mỗi tháng chỉ có tiền của anh ba, số tiền này nhất định phải cho cô ta mới được.
Bà Lục cũng phụ họa vào, nhưng bà ta cũng không có cách nào hay cả, bây giờ hoàn toàn không bắt bí Lục Chính Đình với Lâm Uyển được.Bà Lục cũng khóc lóc nỉ non: “Thằng ba bất hiếu, không phụng dưỡng người già, nghe người vợ xấu xa xúi giục mà không chịu chia nhà với anh em, còn ngược đãi người mẹ ruột là tôi đây. Không còn đường sống nữa rồi, chúng tôi muốn chia nhà.” Chia nhà rồi, thằng ba phải đưa một nửa số tiền cho bà ta, ít nhất còn có thể lấy được bốn mươi.
Bà Lục đúng là muốn chia nhà thật, nằm mơ cũng nghĩ đến.“Chân của anh ba cháu bị thương rất nghiêm trọng, cậu ấy cần phải trị liệu định kỳ, nếu không sẽ chuyển biến xấu, không lẽ cháu nhẫn tâm để cậu ấy…...” Lục Trường Phát nhìn hai mẹ con này, nhẫn nại chỉ bảo cho họ, đây nếu như là vợ nhà mình thì ông ta đã mắng từ sớm rồi.
Lục Tâm Liên bật khóc: “Bác, chân của anh ba cháu đã như thế rồi, tương lai của anh ấy sẽ không có thay đổi gì. Nhưng cháu thì khác mà, tương lai của cháu vẫn chưa chắc chắn được, chỉ cần chúng ta nỗ lực, vẫn có thể thay đổi được đấy.” Cô ta khóc rất thảm thương: “Không lẽ tương lai của cháu, cũng không bằng đôi chân tàn tật của anh ấy sao?”Lục Tâm Liên uất ức vô cùng: “Bác, cháu còn phải đi học, anh ba cháu không đưa tiền, thế thì làm sao cháu học cấp ba đây?”
Lục Trường Phát: “Trước kia anh ba cháu có để lại một số tiền, để hỗ trợ đồng đội, bản thân cậu ấy không tiêu một đồng nào. Còn về việc cháu đi học, haizz, thật ra đi học rồi cũng phải về quê hương, nói thật đấy......” Ông ta cảm thấy đi học hay không đi học cũng không quan trọng, cũng đừng lãng phí số tiền đó.
“Bà nói Chính Đình bất hiếu? Bà nói bác sĩ Lâm không hiếu thuận?” Lục Trường Phát cạn ℓời: “Bà đau ốm con bé ℓo ℓắng còn hơn con trai bà, nửa đêm đi tìm thảo dược cho bà, cả ngày con bé cứ nói phải kiếm thêm chút công điểm, để hiếu thuận với mẹ chồng……”
“Nói bậy, các người bị cô ta ℓừa rồi.” Bà Lục vừa tức vừa sốt ruột, nói hết một ℓượt chuyện Lâm Uyển ở nhà ức hiếp bà ta, nhưng tiếc ℓà Lục Trường Phát không tin.