Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 153 - Chương 153: Phương Thuốc

Chương 153: Phương Thuốc
Chương 153: Phương Thuốc
canvasa1b1530.pngChu Tự Cường hừ một tiếng, nói với Lâm Khải Cự: “Lại để tôi nghe thấy ông nói xấu em gái tôi, gặp một ℓần đánh ông một ℓần.”

Lâm Khải Cự bĩu môi, cậu ℓà cán bộ cậu rất giỏi, giống như ác bá vậy, thật sự không nói ℓý gì cả. Ông ta thấy Chu Tự Cường giống như hung thần ác sát, cũng không tiếp tục nói gì với đại đội trưởng nữa, nâng chân bỏ chạy.

Chu Tự Cường vẫn còn chưa nguôi giận, trông theo bóng dáng ông ta mắng: “Thứ gì đâu không!”

canvasa1b1531.pngChu Tự Cường nhẹ nhàng nhảy đi: “Em gái con đến đây, con đi gặp một chút.”

Lâm Uyển vẫn kiên trì học y là vì trị bệnh cứu người, không cần giấu giếm, cô rất nguyện ý hưởng chung với những bác sĩ khác. Lại nói Tây y, tất cả mọi người dùng thuốc giống nhau, phương thức khám bệnh cũng na ná như nhau, nhưng mỗi đại đội vẫn có một bác sĩ chân trần.

Xã hội cần một lượng lớn bác sĩ, xa xa không đạt được trạng thái bão hòa, dạy nghề cho người ta cũng sẽ không để mình thất nghiệp.
Chu Triều Sinh nghe Lâm Uyển nói một hồi, anh ta nói: “Sử dụng tốt như thế vậy, tôi thương lượng với đại đội một chút, thêm phương thuốc này vào thuốc dùng hằng ngày.” Cuối cùng anh ta thêm một câu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không cướp phương thuốc của cô, để đại đội đưa công điểm cho cô.”

Lâm Uyển cười rộ lên: “Tôi cũng không nghĩ đến chuyện che giấu, tất cả mọi người có thể cùng nhau nghiên cứu phương thuốc. Tôi còn phải cám ơn bác sĩ Chu đưa ra chủ ý cho mình.”
“Lâm Uyển, làm sao cô lại có phương thuốc đó vậy?” Chu Triều Sinh không nghĩ ra, cho dù là sổ ghi chép lưu lại trong nhà anh ta, bên trong cũng chỉ ghi chép không nhiều dược tính của thảo dược. Nhưng trong phương thuốc này của Lâm Uyển, ước chừng có hơn hai mươi loại thảo dược. Có vài thảo dược, nông dân chỉ biết tên thường gọi, anh ta cũng không biết tên khoa học và dược tính, cũng chưa từng thấy ở trong sách.

Lâm Uyển lại có thể biết!
Anh ta đi đến cửa nhà Lâm Uyển vừa lúc đụng phải Chu Triều Sinh đi ra.

Trước đó mắng Lâm Khải Cự rời đi, Chu Triều Sinh bèn tới tìm Lâm Uyển, lúc trước anh ta không tin thảo dược có thể trị bệnh, càng không coi trọng tí y thuật đó của Lâm Uyển, cảm thấy chẳng qua là lừa gạt người mà thôi. Nhưng bây giờ thuốc Lâm Uyển chế thật sự hữu hiệu, anh ta biết chuyện này không giả được, đám người bà Lưu, Lâm Lão Uông tuyệt đối không có khả năng là kẻ lừa gạt cùng Lâm Uyển.
Chu Triều Sinh quay đầu nhìn Lục Chính Đình, lúc trước gặp Lục Chính Đình, trong lòng anh ta nhiều lắm là đáng tiếc một câu “Chàng trai anh tuấn như vậy là một người tàn tật, thật sự là đáng thương.” Lúc này lại không nhịn được phải nhìn kỹ. Bộ dạng của chàng trai này rất tuấn tú, mặt mày đen dày ngũ quan thâm thúy, khi làm việc hết sức chăm chú cực kỳ nghiêm túc.

Lục Chính Đình có cảm giác với tầm mắt của anh ta, anh giương mắt nhìn về phía anh ta.
Chu Triều Sinh chống lại ánh mắt của anh, theo bản năng muốn tránh đi, ánh mắt của chàng trai này quá mức sắc bén, đột nhiên đối diện có hơi không thích ứng được.

Lục Chính Đình gật đầu tỏ ý với anh ta, sau đó tiếp tục bận chuyện của mình.
Điều này khiến cho Chu Triều Sinh nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lâm Uyển cười nói: “Lục Chính Đình nhà tôi nghiên cứu đó, lúc nhỏ anh ấy chính là thần đồng, học tập tốt đọc sách nhiều, đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.” Dù sao anh không nghe thấy, cũng không thích nói chuyện với người, người khác cũng không có cách nào chứng thực, dù chỉ là bảng vàng danh dự của cô, có chuyện gì tốt cứ dán lên người anh.


Hơn nữa phương thuốc cũng không giấu được, thảo dược cũng đều có ở nông thôn, bác sĩ thông thạo thảo dược một thời gian dài vẫn có thể tạo ra như cũ. Dù cho người khác biết phương thuốc, nhưng cũng không có tinh ℓực đi tìm hơn hai mươi ℓoại thảo dược, huống chi một phần thuốc cũng không trị hết bệnh, cần điều trị ℓâu dài.

Đơn giản như xã hội hiện đại, có thể tra được phương thuốc ở khắp nơi, chẳng phải người bệnh vẫn phải đến tìm thầy thuốc trung y giỏi khám đó à.





Bình Luận (0)
Comment