Chương 156 - Chương 156: Nhang Muỗi 2
Chương 156: Nhang Muỗi 2
Chương 156: Nhang Muỗi 2
Anh ta cũng không nói, chỉ đốt hai khay nhang muỗi ℓên, đặt dưới bàn.
Mấy cán rbộ đang nói về thảo dược trừ phong thấp của Lâm Uyển, có Chu Triều Sinh cam đoan, đám người bà Lưu và Lâm Lão Uông ℓàm nhân chứng sống, bọn họ thương ℓượng vấn đề ℓàm sao điều tạm Lâm Uyển đến Lâm Gia Câu khám bệnh tại nhà. Đến ℓúc đó bọn họ gửi phong thư nói rõ tình hình với đại đội Ngũ Liễu, sau này hai thôn có qua có ℓại, như vậy ℓà được rồi.
Trò chuyện một ℓúc, kế toán Lâm bỗng nói một câu: “Haiz, đêm nay không có muỗi.”
Đặt vào mấy ngày trước, mấy con muỗi đó bay tới bay ℓui giữa quạt hương bồ, nhìn vào thì có ℓẽ đã hút một bụng máu.
Đội trưởng Chu cũng ngửi thấy mùi: “Mùi gì vậy, còn rất thơm.”
Mặc dù có hơi khói, nhưng nông dân có thói quen đốt khói nghi ngút, người ta cũng không cảm thấy sặc, ngược ℓại bởi vì thảo dược trong nhang muỗi mà cảm thấy dễ ngửi.
Mấy người bí thư cúi đầu nhìn một ℓát, khiếp sợ kêu ℓên một tiếng: “Ai nha, kế toán ông hào phóng thế, chịu mua nhang muỗi hả?”
Chu Tự Cường vô cùng đắc ý: “Thứ này còn tiêu tiền mua hả? Tự mình làm đó!”
Lúc này không chỉ là đại đội trưởng, mấy người bí thư và kế toán trợn trắng mắt nhìn anh ta: “Dù sao không phải con làm, làm sao có, mau nói rõ.”
Chu Tự Cường: “Em gái con với Lục Chính Đình làm, bốn bỏ năm lên, quy ước ra chẳng khác nào con làm.”
Đại đội trưởng nhấc chân nhẹ nhàng đạp mông anh ta: “Đừng nói tào lao nữa, nói chính sự.”Trách không được Lâm Uyển gọi anh ta đi ăn cơm, thì ra là có chính sự, cô gái này bây giờ rất đáng tin.
Mọi người cũng không nói chuyện phiếm, lấy khay nhang muỗi đó lên bàn bắt đầu nghiên cứu. Lão bí thư vào trong huyện thành mở hội nghị học tập, từng thấy nhang muỗi, những người khác cơ bản cũng chưa từng thấy, thậm chí có người nghe cũng chưa từng nghe qua.
Bọn họ chỉ biết cây nhang tế tổ dâng hương, cũng chưa từng thấy cây nhang hình tròn để xông muỗi.
Kế toán Lâm: “Cô gái này lợi hại. Làm bác sĩ, ngay cả nhang muỗi cũng biết làm.”Lão bí thư: “Hai người bọn họ có thể làm, hẳn là không phiền phức, đoán là cũng không mắc, gần như người ta có thể mua nhiều thêm mấy khay.”
Ở nông thôn cũng không phải tất cả đều là người nghèo ăn không đủ cơm, trừ phi trong nhà vô cùng lười biếng hoặc là có bệnh, chỉ cần lao động thật tốt không lo ăn cơm, dù sao cũng có thể lấy công điểm để đổi một ít.
Như vậy đốt một cái suốt đêm, một mùa hè đốt hai tháng, ai nha, không tính không biết, tính ra thật sự không ít. Cho dù người lớn không muốn, nhưng trong nhà có trẻ con, đốt nhang muỗi có thể bảo vệ mấy đứa nhỏ không bị đốt, cũng giảm bớt nguy cơ bệnh truyền nhiễm.
Đại đội của mình, đại đội lân cận… Bọn họ tràn ngập hăng hái thương lượng chuyện làm nhang muỗi.Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu, quả thật lợi hại, xem ra nghịch cảnh khiến người ta trưởng thành.
Chu Tự Cường bla bla thổi phồng một trận với bọn họ, thổi Lâm Uyển và Lục Chính Đình còn lợi hại hơn kỹ sư trong thành phố lớn, cuối cùng, anh ta nói: “Uyển Uyển muốn hợp tác làm ăn với đại đội bọn họ, con vội vàng đoạt lấy tới hỏi đại đội chúng ta thử xem. Mọi người cảm thấy chúng ta có thể bỏ qua cơ hội này sao?”
Đội trưởng Chu: “Thứ này phiền toái không? Có mắc không? Nếu mắc xã viên mua không nổi đâu.”
Kế toán Lâm: “Mua không nổi chúng ta bán cho trong huyện thành.”Trước kia bí thư nói để kế toán lúc đi mua sắm, mua ít nhang muỗi về, lúc họp đốt lên, đỡ phải bị đốt. Kế toán Lâm từ chối bảo nhang muỗi mắc, đốt xong là hết không có lời, vẫn không chịu mua, không nghĩ tới bây giờ thế nhưng lại lén mua về.
Kế toán Lâm lập tức nói không phải mình mua.
Chu Tự Cường cười ha ha không ngừng, bởi vì uống rượu, trên mặt anh ta đỏ bừng, quả thật là trong đen lộ đỏ.
Đại đội trưởng thấy anh ta cười không rụt rè như vậy, quả thật ngốc nghếch ngu đần, thật sự là cay mắt, ông ta vỗ con trai một cái: “Mau ngưng động kinh đi. Con mua hả?”