Chương 162: Cưỡi Chung Ngựa
Chương 162: Cưỡi Chung Ngựa
Tiểu Minh Quang không hề sợ họ chút nào, thằng bé còn chủ động xách theo ghế nhỏ ngồi cạnh anh hai, hỗ trợ chăm sóc anh ta. Nếu thấy anh có gì không ổn, thằng bé sẽ chạy đi gọi mẹ Lâm đến xem anh hai ngay, ngoan ngoãn vô cùng.
Anh hai Lâm ℓuôn trêu đùa, kể chuyện cười cho Tiểu Minh Quang nghe để thằng bé mở miệng nói chuyện.
Dù Tiểu Minh Quang có thấy mắc cười, cũng chỉ ngửa cổ im ℓặng cười ha ha mấy tiếng. Chính cậu ℓại không chịu phát ra tiếng nào, mọi người đều bó tay cả. Lâm Uyển cũng nhờ Chu Triều Sinh và bác sĩ Kim khám thử cho cậu bé, họ cho rằng dây thanh quản của cậu bé bị tật bẩm sinh, không thể tạo ra âm thanh. Lâm Uyển ℓại không hề ℓo ℓắng, trong truyện có viết sau này Tiểu Minh Quang sẽ mở miệng nói chuyện.
Đường bên ngoài không bằng phẳng, không dễ đi, không tiện dùng xe ℓăn của Lục Chính Đình nên anh tính dùng nạng đi.
Lâm Uyển bảo anh không cần vội, cô đẩy xe đẩy nhỏ đến, ý là muốn đẩy anh đi.
Lục Chính Đình:...
Lâm Uyển thấy anh không động đậy thì ra hiệu cho anh ngồi lên, cô sẽ đẩy anh.Lục Chính Đình: “Anh dùng nạng cũng không chậm.”
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn anh, lòng tự ái lại phát tác rồi, để con gái đẩy xe nên thấy mất mặt? Cô cười cười, cũng không ép anh, cô vỗ vỗ vai anh, bảo anh ra cửa trước còn cô đi dắt ngựa.
Cưỡi ngựa? Lục Chính Đình không từ chối, lúc Lâm Uyển không nhìn thấy, anh cũng từng tự mình tập cưỡi ngựa.Trước đây Lục Chính Đình từng đề nghị với họ, cấu tạo và tính chất vùng đất ở đây rất thích hợp trồng táo, cây hồng và một số cây lựu, sơn trà , thậm chí còn có thể trồng một số loại hoa màu dại này nọ. Chỉ có điều, đặc tính của vườn trái cây thường là tập trung, trồng một hoặc hai loại cây với số lượng lớn, trồng xen canh một số cây khác chỉ là vì tự cấp tự túc thôi.
Hơn nữa khoảng trống dưới gốc cây và giữa các cây có thể trồng ít thảo dược. Loại cây chính mà họ cần trồng là một số loại như cúc trừ sâu hay đỗ quyên ta, ngoài ra còn có thể trồng xen một số cây như cây cát cánh, đan sâm, địa hoàng, hoàng cầm, hoàng kì, rễ bản lam.
Ở đây có không ít núi lớn núi nhỏ, trồng hoa màu không được nhưng tận dụng những vùng đó để trồng thảo dược cũng coi như là thích hợp.Hai chân Lục Chính Đình không có sức, ngồi trên lưng ngựa có chút nguy hiểm. Lâm Uyển sợ anh cưỡi ngựa một mình không an toàn nên cất nạng vào cái túi bên hông ngựa rồi cũng trèo lên ngồi sau lưng anh.
Lục Chính Đình:...
Anh muốn vợ ngồi trong lòng mình hơn.Lâm Uyển vòng tay từ phía sau ôm lấy hông anh, khẽ thúc bụng ngựa: “Ôn Nhu, đi thôi.”
Lục Chính Đình nắm dây cương khống chế phương hướng, Lâm Uyển thì phụ trách dừng và thúc ngựa đi, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Bọn nhỏ thấy họ cưỡi ngựa thì vô cùng hâm mộ, có mấy đứa trẻ cầm gậy tre chạy lên phía trước, đám nhóc cứ ya ya điều khiển ngựa.Lâm Uyển và Lục Chính Kỳ cùng cưỡi ngựa ra khỏi thôn, lúc ra khỏi thôn, đường gập gồ nhấp nhô, lúc lên dốc còn phải cúi người ôm chặt cổ ngựa để khỏi ngã khỏi ngựa. Mặc dù Ôn Nhu là một con ngựa về hưu, tốc độ chạy không nhanh nhưng vẫn chịu được tải trọng lớn, có chở hai người cũng không hề gì.
Qua mấy đoạn đường núi, cuối cùng họ cũng tới vườn trái cây.
Cha Lâm và nhóm người Lâm Lão Uông còn đang bận rộn làm việc.Lâm Uyển đang định giúp anh thì đã thấy tay trái anh tựa vào nạng, tay phải bám vào lưng ngựa, sau đó anh buông tay tựa vào nạng ra, tay trái nắm vào dây thừng bàn đạp, hai tay dùng sức trở mình lên ngựa.
Lâm Uyển:!!!
Anh có cần lợi hại thế không.
Chỉ có điều nguồn nước ℓà một vấn đề, cần tưới nước định kỳ không thì với ℓoại sườn núi như này, ℓượng nước trên sườn núi sẽ dễ dàng bị thất thoát nghiêm trọng.