Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 182 - Chương 182: Bắt Gian 1

Chương 182: Bắt Gian 1
Chương 182: Bắt Gian 1
canvasa1b1820.pngBà ta đảo mắt nhìn một vòng, hỏi: “Triệu Khuê Trung đâu, chẳng phải nhà mẹ đẻ em dâu cậu ta ở thôn Đại Loan à?

Những bác sĩ khác quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy người đâu: “Có ℓẽ ℓà đến khám bệnh tại nhà.”

Đi khám bệnh gì chứ, anh ta né tránh, thật đúng ℓà ℓúng túng.

Em dâu của Triệu Khuê Trung ℓà chị gái của Lục Chính Hà. Lúc người trong nhà ăn cơm tán gẫu có nói không ít ℓời đồn trong thôn, trong đó có cả tin tức Lâm Uyển bị Lục Chính Kỳ vứt bỏ.

Bởi vì nhà chị gái ở công xã, Lục Chính Hà thường xuyên đến đó, thuận tiện theo anh trai của anh rể học một ít y thuật, học tập cùng một chỗ, không thiếu được việc chửi bới Lâm Uyển, nói cô đi cửa sau, đánh rớt chính mình.

Triệu Khuê Trung thiên vị Lục Chính Hà nên đương nhiên tràn ngập địch ý với Lâm Uyển chưa từng gặp mặt. Vì thế anh ta chưa tìm hiểu rõ đã đi báo cáo với Vương Thịnh Vận.

Thực ra bình thường anh ta cũng không qua ℓoa thế này đâu, dẫu sao cũng ℓà bác sĩ, vẫn có sự tỉ mỉ.

Lúc này anh ta đang trốn trong một con hẻm đằng sau bệnh viện, nghĩ xem làm sao để tẩy trắng cho bản thân, đúng lúc nhìn thấy Lục Chính Hà đi ngang qua.

Lục Chính Hà cố ý chơi trò mập mờ với Triệu Khuê Trung, muốn sai khiến anh ta, cô ta nghĩ Triệu Khuê Trung làm bác sĩ trong công xã, để cô ta đến làm việc ở bệnh viện công xã là không được, nhưng vẫn có thể chỉnh chết Lâm Uyển.

Bản thân không được làm bác sĩ thôn, khiến cho Lâm Uyển cũng không làm được.

Cô ta áng chừng thời gian đến tìm Triệu Khuê Trung thăm dò tình hình, muốn thấy Lâm Uyển xui xẻo bị công xã cách chức. Như thế cô ta mới có thể trở về tuyên truyền một trận, sau đó nở mày nở mặt lên làm nữ bác sĩ của thôn.
Cô ta nhận định Lâm Uyển không biết gì hết, chẳng qua là Lục Chính Đình giúp đi cửa sau, bác sĩ Kim bảo vệ cô mà thôi.

Đó đều là công lao của bác sĩ Kim!

Thấy cô ta tự tin như thế, nếu như Triệu Khuê Trung không chính tai nghe thấy Lâm Uyển thi, có lẽ anh ta đã tin rồi.

Trong lúc hai người bọn họ trốn tránh nói nhỏ, một người phụ nữ từ bên khác xông tới, nổi giận gầm lên một tiếng: “Lục Chính Hà, đồ không biết xấu hổ, thông đồng với chồng tao!”
Người đến là vợ của Triệu Khuê Trung, Kim Ni Nhi.

Kim Ni Nhi là một người phụ nữ nông thôn điển hình, cuộc sống kham khổ đã khiến da cô ta trở nên thô ráp, khuôn mặt bị phơi đến vừa đen vừa đỏ. Năm đó mất mùa, nhà Triệu Khuê Trung không có nổi cái ăn thì vừa hay được nhà họ Kim tiếp tế.

Kim Ni Nhi thích một Triệu Khuê Trung thông minh lanh lợi nhưng nhà anh ta nghèo, không có tiền đi học, cô ta nhờ cha mẹ giúp đỡ để anh ta được đi học, điều kiện là hai người phải đính hôn.



Chỉ là hai chị em Lục Chính Hà vẫn luôn nói Lâm Uyển không biết xấu hổ như thế nào, theo đuổi Lục Chính Kỳ ra làm sao, bị Lục Chính Kỳ vứt bỏ như thế nào, sau đó lại mặt dày gả cho kẻ tàn tật cũng muốn ở lại nhà họ Lục… Nhìn cũng thấy không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Mà Lục Chính Hà lại là con gái của cán bộ thôn, có nền tảng y học, đủ điều kiện để làm bác sĩ nữ, có thể đẩy cô ta xuống thì chắc chắn là đi cửa sau rồi.

Kết quả sớm nay lúc anh ta tới, phát hiện ra Lâm Uyển đang làm bài thi, thế mà đều làm đúng hết. Lúc đó anh ta còn giả vờ như không có chuyện gì mà đi vào phòng, sau đó trốn đi nghe lén. Lâm Uyển vậy mà thật sự có chút bản lĩnh.

Anh ta ý thức được chính mình choáng đầu, một lòng muốn lấy lòng Lục Chính Hà, ra mặt cho cô ta, bây giờ nghĩ một chút, thật đúng là đổ mồ hôi lạnh.
“Hà Tử!” Triệu Khuê Trung đuổi theo kéo cô ta vào con ngõ nhỏ, vội vàng nói tình hình cho cô ta nghe.

Lục Chính Hà nghe thế thì cười giễu cợt: “Không thể nào! Cô ta biết châm cứu bốc thuốc, cô ta biết bắt mạch bao giờ? Anh đừng để bị cô ta lừa.”

Triệu Khuê Trung thấy cô ta như thế, không nhịn được mà oán trách: “Là thật, chính tai anh nghe thấy, em và cô ta cùng thôn, cô ta lại là bác sĩ trong phòng y tế, chẳng lẽ em lại không biết?”

Lục Chính Hà nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là em biết, cô ta chẳng biết cái gì cả!”




Bình Luận (0)
Comment