Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 184 - Chương 184: Vạch Trần

Chương 184: Vạch Trần
Chương 184: Vạch Trần
canvasa1b1840.pngMặt Lục Chính Hà sưng phù bầm tím, mắt híp thành một đường, vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức muốn tìm cái ℓỗ chui xuống cho rồi.

Cô ta xúi giục Triệu Khuê Trung tố cáo ℓà thật nhưng cô ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

Cô ta tức giận ℓiếc mắt nhìn Kim Ni Nhi: “Chị dâu, chị nghe cho rõ đây, em và anh ấy không có gì cả, ℓà cô ta.” Cô ta chỉ Lâm Uyển, tiếp tục ℓên án.

Kim Ni Nhi vẻ mặt mờ mịt: “Hai người trốn trong góc không phải đang hú hí với nhau à? Sao ℓại thành thương ℓượng tố cáo người khác?”

Lục Chính Hà có trả ℓời thế nào cũng chẳng ra đâu vào đâu nữa, thế ℓà cô ta im ℓặng không nói gì nữa.

Viện trưởng Vương nhìn Kim Ni Nhi, nói: “Nếu có gian díu thì cô cũng phải đưa người đàn ông của mình đến, cùng tố chứ.”

Triệu Khuê Trung không ở đây, bà ta muốn chất vấn chuyện anh ta báo cáo ℓung tung cũng không có đối tượng để xả giận.

Cô vừa khóc vừa lên án khiến người khác nhìn mà không đành lòng, mọi người rối rít đồng tình với cô.

Đặc biệt là viện trưởng Vương, bây giờ bà ta vô cùng coi trọng Lâm Uyển thế nên lập tức mở lời khuyên cô: “Tiểu Lâm, cô đừng buồn. Công xã sẽ đòi lại công bằng cho cô.”

Bà ta nhìn Trương Kiều: “Chủ nhiệm, ông nói xem nên làm sao bây giờ?”

Trương Kiều: “Nhất định phải công khai xin lỗi chuyện tiểu Lâm bị người khác tung tin nói xấu.”
Kim Ni Nhi nói: “Triệu Khuê Trung là chồng của tôi, nếu anh ta dám lén phéng bên ngoài, tôi sẽ đánh anh ta còn ác hơn.”

Hừ, đóng cửa chính, đánh gần chết là được rồi!

Viện trưởng Vương: “Cô gọi anh ta đến đây nói cho rõ đi, báo cáo lung tung làm lỡ dở một người bác sĩ tốt thì không được đâu.”

Kim Ni Nhi nhìn về phía Lâm Uyển, không hề ngượng ngùng, cô ta cầm tay Lâm Uyển nói xin lỗi: “Em gái à em là Lâm Uyển phải không? Em đừng nóng giận, chị về đánh anh ta một trận xả giận cho em nhé. Hừ, còn cái thứ này, đều tại nó xúi bậy cả. Con này với chị nó suốt ngày nói xấu em.”
Trương Kiều: “Tôi bảo người gọi ông Lục bên đại đội Ngũ Liễu qua, đợi ông ấy qua rồi nói.”

Dù chuyện này Lâm Uyển không so đo cũng phải để người bên Lục Chính Hà tỏ thái độ.

Kim Ni Nhi dứt khoát về nhà đưa chồng mình tới, để anh ta xin lỗi Lâm Uyển, hơn nữa còn cầm theo một thước vải bố và một giỏ trứng gà nhỏ đến.



Công khai xin lỗi, thế chẳng phải ngồi vững tội danh bịa đặt sinh sự rồi à? Sắc mặt Lục Chính Hà trắng bệch.

Cô ta còn chưa lập gia đình nữa.

Có người nhận ra cô là ai nên âm thầm nhắc nhở Trương Kiều, dù sao thì Lục Chính Hà cũng là con gái của cán bộ trong đại đội Ngũ Liễu, vẫn nên cho người ta chút mặt mũi.

Trương Kiều là cán bộ, đương nhiên hiểu tương đối rõ những lẽ đời này nhưng viện trưởng Vương lại không khéo léo đưa đẩy như vậy, bà ta ngay thẳng rõ ràng, bắt buộc cô ta viết kiểm điểm còn phải xin lỗi công khai.
Lục Chính Hà xấu hổ đến mức phần cổ cũng đỏ bừng, nhưng những gì cô ta nói đều là thật, có gì sai đâu?

Cô ta không hẹn hò yêu đương loạn xạ lại bị Kim Ni Nhi làm nhục như vậy, thực sự oan chết mất.

Lâm Uyển nhìn Lục Chính Hà, hơi nhíu mày: “Lúc trước cô còn xúi giục mẹ chồng tôi bảo người đàn ông của tôi thế nào ấy? Bảo là anh ấy giúp tôi đi cửa sau hay là giấu tiền riêng đưa tôi ấy nhỉ? Tôi sắp nhớ không hết rồi. Vì chuyện này mà chồng tôi còn bị đánh mấy cái. Nhưng nghĩ đến tình láng giềng hữu hảo, chúng tôi mới không tính sổ với cô, tôi còn nghĩ rằng cô biết lỗi rồi thì thôi. Thật không ngờ cô lại...”

“Ríu rít ríu rít...” Lâm Uyển lập tức hóa thân thành Tiểu Cửu, biến thành diễn tinh: “Sao cô lại xấu xa như vậy, không chịu nổi khi thấy tôi sống tốt à. Tôi từng bị Lục Chính Kỳ vứt bỏ, lẽ nào bị vứt bỏ bị tổn thương cũng là lỗi của tôi, cả đời này tôi cũng không ngóc đầu lên được, tôi không được quyền gả cho một người đàn ông tốt, không thể tìm được một công việc tốt, không thể theo đuổi cuộc sống cho riêng mình? Tôi bị tổn thương, tôi sai rồi sao?”




Bình Luận (0)
Comment