Chương 189 - Chương 189: Diệt Muỗi 1
Chương 189: Diệt Muỗi 1
Chương 189: Diệt Muỗi 1
Lúc này Lục Chính Đình đã đẩy xe ℓăn tới, anh nhìn ông Tống, sắc mặt ℓạnh ℓùng nghiêm nghị, giọng nói ℓạnh như băng: “Cô bé đó nếu như chết thật có thể xem ℓà do ông giết.”
Ông Tống đổ mồ hôi đầy đầu: “Không phải, không phải tôi không muốn đi mà ℓà không có tiền, tôi không có tiền.”
Lục Trường Phát: “Không sao cả, để bác sĩ Kim ứng cho, sau này dùng công điểm trả.”
Ông Tống chẳng còn cách nào khác ngoại trừ cắn răng ôm cháu gái ℓên xe.
Tống Tiểu Lỵ không nhịn được thấp giọng sụt sùi khóc, cô bé vẫy tay với mấy người Lâm Uyển và Lục Chính Đình, cảm ơn họ đã không bỏ rơi mình.
…
Bọn họ vừa đi, Lâm Uyển nói với Lục Trường Phát một tiếng rồi xách hòm thuốc, cưỡi ngựa đi xem xét tình hình, vùng đó có muỗi mang bệnh sốt rét sinh sống, đây ℓà một chuyện nghiêm trọng, không thể coi thường.
Bây giờ vì chính sách hạn chế số gia cầm gia súc mà mỗi hộ gia đình có thể chăn nuôi. Nhưng họ là người một nhà, có thể hỗ trợ bao che cho nhau, một nhà nuôi mấy con gà còn có thể lén nuôi thêm mấy con vịt hay ngỗng trắng. Bọn họ độc chiếm cái ao sau thôn, chỉ cho phép vịt ngỗng trắng của mấy nhà đi qua, ngỗng của mấy nhà khác mà qua đó rất có khả năng sẽ đi luôn không về. Sau mấy lần làm ầm làm ĩ, có mấy nhà dứt khoát không để vịt nhà mình qua bên đó nữa, nhưng từ đó quan hệ hàng xóm láng giềng với nhà họ cũng ngày càng xa cách.
Lâm Uyển cưỡi ngựa quan sát một vòng, nơi này quả thực nhiều muỗi hơn những nơi khác.
Ao ngay trước cửa nhà, lại còn nuôi gà nuôi vịt đủ các loại, càng thu hút muỗi đến đây đẻ trứng hơn.Đời họ Tống bây giờ là nhà họ Tống từ hơn ba mươi năm trước chuyển từ thị trấn về đây, họ đưa cả nhà về nơi này sinh sống, đến nay đã có tới 11 hộ.
Họ tự lập thành một nhóm nhỏ, có quan hệ không tốt mấy với những nhà khác, mâu thuẫn cũng không lớn, chỉ là những việc vụn vặt linh tinh.
Không phải vì vườn rau thiếu mất rau thì là vì việc nuôi gà nuôi vịt mà đánh nhau.Thôn Đại Loan được hình thành trên vùng đất có dạng lòng chảo, xa xa là các dãy núi thấp nhấp nhô kéo dài, mặt phía nam của thôn có một con sông chạy theo hướng đông tây, chảy qua mấy đại đội liền.
Vì lý do an toàn nên trong thôn cũng không xây dựng kênh rạch hay sông ngòi gì, hơn nữa nhân khẩu ngày một tăng, cần xây thêm nhà mới, cả một đoạn ao cũng bị người dân đắp bằng xây nhà.
Chỉ có điều, cô phát hiện ra đằng sau thôn có một con kênh nhỏ, bởi vì địa hình nơi này trũng nên con kênh này được hình thành một cách tự nhiên, bên trong cũng không có bao nhiêu nước nhưng lại có đến mười mấy con vịt trắng đang bơi bên trong, trông khá bẩn thỉu.Nhưng công việc ngon nghẻ như làm nhang muỗi để kiếm thêm công điểm ngoài hạn mức này không phải ai cũng có thể làm được, những nhà có giao tiếp xã hội không tốt thì đương nhiên sẽ bị dạt ra ngoài.
Những nơi có số lượng muỗi nhiều hơn lại không có nhang muỗi nên tỷ lệ dính bệnh càng cao hơn.
Lâm Uyển vừa quan sát vừa nhớ kỹ trong đầu, cô còn vẽ một bức bản đồ đơn giản.Bây giờ, người lớn trong thôn đều đi làm cả rồi, chỉ còn một số người già và trẻ con ở nhà.
Lâm Uyển tìm mẹ chồng nhà Khâu Thủy Anh hỏi thử.
Mẹ chồng Thủy Anh tức giận nói: “Chính mấy nhà bọn họ, hung tợn dữ dằn lắm. Nhất quyết chiếm cái ao đó làm của riêng.”
Một đời muỗi cái có thể đẻ trứng bảy lần, một lần hơn trăm trứng, hơn nữa với thời tiết có độ ẩm cao như hiện tại, chỉ cần bảy tám ngày là đủ để trứng nở thành muỗi. Hiện tại không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào cả, ý thức vệ sinh không tốt, mấy loài như muỗi, ruồi, gián, rệp đều có thể gây hại bừa bãi.
Bây giờ trong thôn thu thảo dược, dù dùng để trị phong thấp hay làm nhang muỗi đều cần dùng thảo dược có mùi nồng thế nên lượng muỗi xung quanh cũng ít đi.
Còn có một số phụ nữ sẽ dùng công điểm để đổi lấy nhang muỗi có chất lượng kém hơn đem về nhà đốt, theo lý thuyết sẽ không xui xẻo đến mức gặp phải muỗi mang mầm bệnh.