Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 196 - Chương 196: Ngất

Chương 196: Ngất
Chương 196: Ngất
canvasa1b1960.pngLục Minh Lương và Lục Minh Quang trốn bên người Lục Chính Đình: “Tiền do chú ba kiếm được, chú muốn cho ai thì cho người đó.”

Lục Chính Đình sờ đầu cậu bé một chút, ý bảo cậu bé nói rất đúng.

Anh cả Lục tức giận: “Thằng nhãi con này, ℓăn đến đây cho cha.”

canvasa1b1961.pngAnh cả Lục tức đến mức mặt mũi biến dạng, vợ và con mình cũng không đánh được?

Trước đây quá lắm thì anh ta chỉ dám len lén không đánh vợ thôi, nay lại dám trực tiếp chống đối lại bà ta.

Đều tại cô con dâu hư hỏng Lâm Uyển này làm hại!

Bà Lục thật sự vô cùng tức giận, có cảm giác như lồng ngực bị tảng đá đè nặng, cục đờm như hồ dán dính chặt ở cổ họng, không lên cũng không xuống được, bà ta gập người ho sù sụ cũng không làm cách nào ra được, bỗng nhiên hai mắt bà ta trợn trắng, ầm phát ngã xuống.
Bà Lục nghe anh ta nói thế thì lập tức gào lên: “Thằng hai, mẹ biết con luôn đứng về phía mẹ mà, nhà họ Lục chúng ta là một thể, không ai có thể tách rời chúng ta.”

Anh hai Lục dừng một chút, nói: “Mẹ, theo con thấy thì đây là tiền chú ba kiếm được... chú ấy, chú ấy nói thế nào thì là thế ấy...” chữ cuối cùng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy nữa.

“Mày, mày... cái đồ súc sinh này!” bà Lục tức đến mặt mũi đen ngòm, thật không ngờ thằng con thứ hai lại dám ngang nhiên phản đối bà ta để ủng hộ Lâm Uyển.
Lục Chính Đình không nghe được họ nói gì, cũng không để ý anh ta nói gì, tiếp tục nói: “Mười một năm trước tôi đưa tiền cho mọi người, sau này tôi đưa tiền cho Lâm Uyển, cô ấy muốn dùng thế nào thì dùng. Anh không phục? Nhịn đi.” không phục thì đi báo cáo thử xem, có ai quản không?

Anh cả Lục tức đến không nói lên lời, bà Lục thì đấm ngực dậm chân, bộ dáng như thể lung lay sắp ngất đến nơi.

Chị dâu Lục kéo anh hai Lục ra. Ban nãy anh hai Lục thấy trong nhà đang nổi giông bão thì lập tức cúi đầu tìm chỗ trốn, đến đại đội làm việc còn khỏe hơn ở nhà. Kết quả chân còn chưa bước qua cửa đã bị vợ nhéo về.
Cô ta thay chồng mình tỏ thái độ, bọn họ không hề có mưu đồ gì với số tiền đó, tự chú ba quyết định.

Anh hai Lục không dám.

Chị dâu hai phát cáu hừ một tiếng, dùng phương thức chỉ hai vợ chồng mới hiểu để uy hiếp anh ta.
Chị dâu hai nói với anh ta: “Chú ba kiếm được tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu, chúng ta không ghen tị, người khác cũng không thể.”

Từ trước tới nay, cô ta và chị dâu lớn đều không dùng đến tiền trong nhà, hai cô đều dựa vào bản thân kiếm công điểm để nuôi em chồng, còn phải chịu đựng mẹ chồng đánh mắng.

Bây giờ mẹ chồng bị Lâm Uyển trị, các cô và con đều được ăn ngon, con các cô còn được học hành mấy năm, chuyện tốt như này trước nay có nghĩ các cô cũng không dám nghĩ đến.
Hơn nữa, hai vợ chồng chú ba đều có công điểm trong nhà, hoàn toàn không chiếm lợi. Số tiền đó là người ta dựa vào bản lĩnh kiếm từ bên ngoài về, không phải do nhà cấp, đương nhiên là người ta muốn xài thế nào thì xài thế ấy. Hơn nữa Lâm Uyển làm bác sĩ, còn đến giúp đỡ đại đội và các công xã khác, lần nào cũng cầm được đồ tốt về. Lâm Uyển chưa bao giờ giấu riêng mà rất hào phóng, đồ ăn thì chia cho đám trẻ, đồ dùng thì chia với các cô.

Nếu các cô nghĩ đến tiền của Lục Chính Đình, bản thân không dùng được còn đắc tội với Lâm Uyển, những ngày tháng tốt lành hiện tại có khi sẽ tan tành theo mây khói.

Cho rằng các cô ngốc à?
Anh hai Lục: “...”

Từ khi Lâm Uyển quản gia đình, phụ nữ trong nhà vùng lên làm chủ, buổi tối khi trải qua cuộc sống vợ chồng cũng không tùy ý như trước đây được, còn phải xem tâm trạng vợ thế nào nữa.

Anh ta cắn răng, quyết tâm nói: “Anh cả, em, em...em cũng thấy thế!”








Bình Luận (0)
Comment