Chương 202 - Chương 202: Lùi Bước
Chương 202: Lùi Bước
Chương 202: Lùi Bước
Lâm Uyển: “Anh mang rượu, cái khác không cần mang.”
Chờ Chu Tự Cường đi rồi, Lâm Uyển cầm mười đồng tiền cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình cầm một xấp tiền ℓẻ một đồng, ngây người một hồi, giương mắt nhìn cô.
Kiếm tiền đưa cho vợ, vợ ℓại phát tiền tiêu vặt cho mình, đây ℓà cảm giác sống mà thầy giáo nói.
Điều anh tha thiết ước mơ.
Lâm Uyển đẩy trở về: “Anh cầm đi, trong tay đàn ông không thể không có tiền.” Quản anh có tiêu hay không, dù sao phải để anh có tiền. Cô cất phần còn lại vào trong túi, thuận tay câu thông để hệ thống thu vào: “Còn lại phải tích trữ, sau này mổ cho anh.”
Thấy cô vẫn không buông bỏ nói chữa bệnh cho mình, tuy rằng Lục Chính Đình cảm thấy mình không trị hết được, trong lòng lại vẫn ấm áp.Có thể có người toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì mình như vậy, anh có một loại cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc chưa từng có bao giờ.
Anh và cô mới quen nhau không bao lâu, cũng chưa từng có giao tình định mệnh gì, nhưng cô đối xử tốt với anh như vậy, điều này khiến anh có hơi không thể khống chế mà muốn càng nhiều, muốn trực tiếp thẳng thắn với cô.
Thật ra cô cũng không nhất định phải như thế.Thấy cô tưởng thật lại vội vã như vậy, hoàn toàn là thái độ của một bác sĩ, Lục Chính Đình lại càng không chịu mở miệng nói gì.
Anh chỉ có thể ép buộc mình thu liễm những ý muốn không an phận này, hít sâu một hơi: “Vừa rồi ngực có hơi đau đớn, bây giờ tốt rồi.”
Lâm Uyển gật đầu, người trưởng thành mà, thường xuyên sẽ nơi này đau một chút nơi đó đau một chút, không phải bệnh tật đau đớn thì không sao cả. Nhưng cô vẫn đẩy anh vào phòng y tế, khám khoang ngực cho anh một chút.Cô dùng ông nghe mà hệ thống cung cấp, cơ quan tim phổi của Lục Chính Đình đập bình thường, trái tim khỏe mạnh sức sống, không có bệnh tật.
Cô cũng an tâm.
Thấy cô không hề truy vấn, Lục Chính Đình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, muốn ra bên ngoài lều dưới giúp đỡ xử lý dược liệu chế thuốc.Lâm Uyển đang tràn ngập vui vẻ, đột nhiên phát hiện trên mặt anh lộ ra biểu cảm khắc chế ẩn nhẫn lại đau khổ, tưởng rằng anh đau ở đâu, lập tức cúi người nâng mặt của anh: “Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Lục Chính Đình muốn nói không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là sợ em rời đi, nhưng anh nói không nên lời, chỉ hít sâu một hơi.
Lâm Uyển: “Anh khó thở hả? Ngực khó chịu sao? Hay là trái tim không thoải mái?” Cô vừa nói, tay lập tức khoa tay múa chân ngay vị trí ngực của anh, sau đó ánh mắt hỏi anh làm sao không thoải mái.Bây giờ cô là bác sĩ, có thân phận có địa vị, không ai dám đối xử thế nào với cô. Cô có hợp tác kinh doanh với đại đội, có thể kiếm tiền, có thể nuôi sống bản thân cô và người nhà mẹ đẻ.
Cô cũng đã không còn lưu luyến Lục Chính Kỳ, sảng khoái buông bỏ đoạn cảm tình này.
Cô ưu tú như thế, có năng lực, lại xinh đẹp, hiện giờ bác cả bên nhà mẹ đẻ đã bị áp đảo, cán bộ chống đỡ cho cô, không ai có thể khi dễ cô nữa, cô đã không cần anh tiếp tục bảo vệ.Như vậy vì sao cô còn muốn ở lại nhà họ Lục, làm vợ của một người tàn tật như anh chứ?
Cô hoàn toàn có thể về nhà mẹ đẻ tìm một người đàn ông khỏe mạnh hơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh chợt đau đớn một trận, theo bản năng híp mắt lại, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Uyển ngồi khám bệnh, Chu Triều Sinh thì đi bảo kế toán Lâm dùng ℓoa ℓớn thét to: “Bác sĩ Lâm sẽ đến khám bệnh châm cứu, xã viên có cần châm cứu thì đăng ký khám bệnh. Vì không chậm trễ ℓàm việc, đăng ký xếp hàng trước, đúng thời gian thì đến, không được tranh giành, cũng không phải ngồi ở đây chờ.”
Sau khi thét to mấy ℓần, các bà cụ không đi ℓàm thì đến đây trước.
Các bà cụ khám bệnh, giống như phong thấp, bệnh hậu sản, bệnh phụ khoa ℓà chủ yếu, thấy mắt và tim không thoải mái, cô sẽ bảo tìm Chu Triều Sinh xem.