Chương 206 - Chương 206: Thuyết Phục
Chương 206: Thuyết Phục
Chương 206: Thuyết Phục
Mẹ nó, thật muốn kéo cái người thêu dệt ra ℓoại ℓý ℓuận bã đậu này rra đánh một trận.
Bà cụ sáu mươi bảy mươi như bà cụ Lý, không đọc được một chữ, cả đời ngoại trừ nhà mẹ đẻ nhà chồng cũng chưa từng đi qua nơi khác, dù cho trong thôn xoá nạn mù chữ cũng không quét đến các bà, cho dù người khác tuyên truyền khoa học, các bà cũng sẽ thâm căn cố đế vứt bỏ bên ngoài, tin tưởng vững chắc thứ bã đậu mà từ nhỏ mình bị tẩy não.
Cho nên, Lâm Uyển bảo các bà rửa chân mỗi ngày, ℓại chính ℓà xâm phạm “Tín ngưỡng” của các bà, quả thực không thể càng hỏng bét hơn nữa.
Lục Chính Đình trở về từ bên ngoài, cảm thấy không khí ở phòng y tế bên này đông ℓại, anh hơi nhướng mày, nhìn về phía Lâm Uyển: “Sao vậy?”
Lục Chính Đình nhìn thấy các bà, tuy rằng nhìn hiểu ý tứ của các bà, vẫn nhìn về phía Lâm Uyển.
Lâm Uyển rất nhanh đã giải thích giúp anh.
Lục Chính Đình: “Có chuyện này mọi người có thể không biết, nhân gian đổi trời, âm phủ cũng giống vậy đổi Diêm La rồi. Quy định bây giờ của tân Diêm Vương giống với xã hội mới của chúng ta, sau này phụ nữ giống với đàn ông là nửa bầu trời, Diêm Vương đã sớm không phơi nắng thối thịt nữa. Con người cũng phải chú ý vệ sinh, giữ gìn thân thể sạch sẽ, sau này cũng mới có thể sạch sẽ, đương nhiên sẽ không biến thành thịt thối.”Lục Chính Đình trò chuyện với các bà trong chốc lát, giọng nói anh ổn trọng hơi trầm thấp, vô cùng dễ nghe, thái độ ôn hòa lại mang theo khí thế tự thành một thể, các bà cụ yêu thích anh lại có chút sợ hãi anh.
Chu Triều Sinh thấy bọn họ trò chuyện hớn hở như vậy, các bà cụ líu ríu, anh ta nhịn không được mắt trợn trắng.
Lục Chính Đình không nghe thấy, mấy người trò chuyện như khuông như dạng là chuyện gì xảy ra? Hơn nữa mấy bà già các bà, chân thối rữa sợ ông đây nghe thấy, đuổi tôi ra ngoài, thấy Lục Chính Đình người ta thì chủ động líu ríu, chẳng lẽ Lục Chính Đình không phải đàn ông sao?Lâm Uyển buông tay tỏ vẻ mình rất bất đắc dĩ.
Có đôi khi lý do văn minh khó có thể thông dụng, chính là bởi vì có vài người già ngu muội nhận thức thâm căn cố đế, hết sức khó khăn để lay động được. Nếu những người này quản nhà làm chủ, vậy có thể khiến cả gia đình đều bảo thủ.
May mắn bây giờ là xã hội mới.Lục Chính Đình sơ lược một suy nghĩ, anh cười cười, an ủi Lâm Uyển: “Giao cho anh.”
Anh vào nhà nói chuyện với các bà cụ.
Mấy bà cụ Lý thấy bộ dạng Lục Chính Đình tuấn tú, khí chất không tầm thường hơn nữa khí thế của anh mạnh mẽ, nhìn thấy giống như một đại cán bộ có văn hóa, các bà nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, một đám biến thành tiểu thư khuê các.Anh ở bên kia làm việc giúp mẹ Lâm một lúc, bảo tiểu Minh Quang nghỉ ngơi cùng anh cả anh hai Lâm, anh thì tới đây nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển vội vã đẩy anh đi qua một bên giải thích đơn giản hiệu quả với anh một chút, cô bất đắc dĩ nói: “Cái này có lẽ một lời khó nói hết.”
Hiểu rằng bà Lý các bà kiên trì rửa chân vào những ngày có số sáu, Lục Chính Đình cũng giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng gì đó, ánh mắt nhìn về phía Lâm Uyển mang theo vài phần trêu tức vài phần an ủi.Thật ra Lục Chính Đình cũng không cần nghe thấy các bà nói cái gì, chỉ cần để các bà nghe anh nói là được. Trò chuyện một lúc thì quen thuộc nhau, anh dùng giọng điệu dỗ đứa nhỏ nói với mấy bà cụ: “Các bác gái, mọi người nói xem bây giờ là xã hội gì?”
Các bà cụ đều nói: “Đương nhiên là thế giới của GCD chúng ta, thế giới của dân chúng nghèo khổ chúng ta.”
[GCD (gòng chǎn dǎng): Đảng cộng sản.]