Chương 216 - Chương 216: Giả Bệnh 3
Chương 216: Giả Bệnh 3
Chương 216: Giả Bệnh 3
Họ cũng sử dụng các ℓoại thảo mộc chữa bệnh thấp khớp của Lâm Uyển, ℓoại thảo dược này rất hiệu quả! Mà cô ℓại còn dẫn đầu đại đội diệt ruồi, muỗi, rệp vân vân... đúng ℓà một bác sĩ tốt có trách nhiệm!
Lâm Uyển nhân cơ hội đó đặt một cây kim khác vào huyệt nội quan trên cổ tay phải của bà Lục rồi ℓa ℓên: “Đừng cử động, cây kim mà bị gãy trong cơ thể sẽ chảy theo máu đến khắp nơi. Nếu nó chạm tới trái tim ℓà xong đời.”
Cô vừa nói thế đám người anh cả Lục ℓập tức như bị người ta niệm thần chú đứng hình.
Bị châm kim đó!
Giờ khắc này Lâm Uyển như hóa thân thành Dung ma ma, làm bà Lục quỷ khóc sói gào.
Mấy người Lục Tâm Liên khóc lóc hô hào muốn lên ngăn cản, Lâm Uyển rống lên: “Tôi đang cứu chữa cho mẹ chồng mà các người làm cái gì vậy? Làm trễ nải việc chữa bệnh thì các người chịu trách nhiệm à? Nếu như trị không hết, tôi móc tim mình thay cho bà cụ, các người, ai làm được?”
Thấy dáng vẻ cô như thế Lục Chính Hành bèn cưỡng ép đẩy anh cả Lục ra, Lục Trường Phát cũng bảo những người khác lui ra ngoài, đừng ở trong phòng làm trì hoãn Lâm Uyển chữa bệnh.
Lục Tâm Liên và chị hai Lục không chịu đi lại bị ép đẩy lên nhà chính.Chờ Lâm Uyển rút hết châm ra, đám người Lục Tâm Liên, anh cả Lục vọt vào.
Anh cả Lục muốn ném Lâm Uyển ra ngoài, lại bị Lục Chính Đình chờ ở bên giường giữ cổ tay, Lục Chính Đình dùng sức, đau đến mức anh cả Lục á một tiếng.
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Bác sĩ chữa bệnh anh đừng lộn xộn, dù là làm tổn thương đến bác sĩ hay mẹ cũng không tốt.”
Cánh tay anh cả Lục đau đến độ không nâng dậy nổi, mồ hôi lạnh úa ra, Lục Chính Đình mới buông anh ta ra.“Á —— Đau chết mất!”
“Á —— Để tao chết đi!”
“Á —— Cứu mạng!”
Cứu mạng? Tôi đang ở ngay đây cứu mạng bà này, bà còn gọi ai vậy?Chỉ trong chốc lát lát Lâm Uyển trơn tru đâm bà Lục thành một con nhím!
…
Những chiếc kim này không hoàn toàn dùng để châm cứu, còn có thể dùng để lấy máu, tương đối thô, còn có loại là châm cứu vùng da dày.
Lâm Uyển lấy toàn bộ ra dùng.Sau đó hơn mười phút, Lâm Uyển rút châm ra, bà Lục lại chịu tội một phen.
Bà Lục tưởng chừng như chết đi sống lại.
Lâm Uyển còn dùng giọng nói lẩm bẩm chỉ bà ta mới nghe thấy: “Ai nha, vừa rồi mẹ giãy dụa kịch liệt quá, hình như gãy hai cái ở trong rồi.”
“Oa ――” Bà Lục lại bắt đầu khóc.Lục Trường Phát cùng Lục Trường Quý còn khen cô: “Bác sĩ Lâm đúng là có một tinh thần của lương y, vừa hiếu thuận lại vừa có y thuật tốt, thật sự là một người tốt!”
Mấy người Lục Tâm Liên với anh cả Lục tức muốn hộc máu, bọn họ nhìn nhau oán trách đối phương sao lại không bảo vệ bà cụ cho tốt, vậy mà lại để Lâm Uyển đến gần.
Trên giường, bà Lục bị quấn lại la hét thảm thiết:
“Á —— Sắp chết mất!”Bà Lục khóc đến tê tâm liệt phế.
Lâm Uyển an ủi bà ta: “Mẹ đừng sợ, con sẽ không để mẹ chết đâu. Có phải mẹ bắt đầu có sức không, trái tim đập thình thịch? Vậy là có hiệu quả rồi. Sau này mỗi ngày sáng chiều tối châm một lần, đảm bảo trái tim sẽ không sao đâu.”
Lục Trường Phát và Lục Trường Quý ở nhà chính liên tục gật đầu: “Bác sĩ Lâm làm tốt lắm! Y thuật cao siêu!”
Bọn họ không khác gì được bơm thuốc trợ tim vào, trong nhà có một bác sĩ y thuật cao minh, đó chính là thuốc an thần của mọi người, nếu mình cũng có bệnh, vậy Lâm Uyển chắc chắn cũng có thể chữa khỏi.
Vẻ mặt Lâm Uyển vui sướng: “Mẹ không sao rồi, châm cứu thêm mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn khỏe ℓại.”
Bà Lục sợ tới mức gào to một tiếng: “Tôi khỏe ℓắm, không cần châm cứu, không cần châm cứu!”
Lục Tâm Liên thấy bà ta không nhịn nổi thì biết sắp thành ℓại bại, Lâm Uyển này, quá xấu xa! Tức chết cô ta!