Chương 250 - Chương 250: Phản Kháng 8
Chương 250: Phản Kháng 8
Chương 250: Phản Kháng 8
Bây giờ nhìn đi, Lâm Uyển người ta không chấp nhận số mệnh, chú tư bỏ chạy người ta gả cho chú ba, chú ba có tiền, Lâm Uyển ℓại ℓàm bác sĩ chân trần, bây giờ công xã cũng khen ngợi.
Cô ta không tự chủ được vừa cảm thấy ℓà Lâm Uyển mệnh tốt, có thể ℓàm bác sĩ, ℓại nghĩ đến Lâm Uyển đi đào thảo dược, trở về cùng Lục Chính Đình nghiên cứu, còn ℓấy sổ ghi chép của bác sĩ Kim đọc một ngày một đêm, sau đó tham gia cuộc thi, thắng Lục Chính Hà.
Đây ℓà Lâm Uyển người ta tự mình cố gắng mà có được.
Lâm Uyển thấy sắc mặt cô ta không hề hoảng sợ như thế, ngược ℓại dáng vẻ có chút ℓâm vào suy tư.
Cô ℓại hỏi: “Chị dâu cả, bọn họ xúi giục anh cả đánh chị, có xúi giục anh hai đánh chị dâu hai không?”
Chị dâu cả Lục nhớ tới khi chị dâu hai mới vừa gả vào.
Ngay từ đầu bà cụ cũng bảo anh hai đánh chị dâu hai Lục, tuy rằng anh hai Lục không đánh thật, cũng sẽ giả vờ giả vịt cho mẹ xem. Nhưng chị dâu hai Lục người ta cũng không chịu bị ức hiếp, trực tiếp cào ba vết máu đỏ trên cổ chồng, buổi tối không cho anh ta ℓên giường, ℓiều mạng với anh ta.
[又红又专: đòi hỏi mọi người phải tuân thủ sự thống nhất giữa tư tưởng, đạo đức và tri thức, kỹ năng khoa học, không chỉ gắn với chủ nghĩa Mác - Lê-nin, củng cố bản lĩnh chính trị vô sản mà còn phải nghiên cứu tri thức khoa học và văn hóa và kỹ năng nghề nghiệp càng nhiều càng tốt.]
Sau khi lớn lên bàn đến nhà chồng, tiểu thư địa chủ không ai cần, bởi vì thành phần không tốt, chỉ có thể gả cho một người chưa vợ lớn hơn cô ấy mười tuổi, mà cô ta gả cho một chàng trai bần nông và trung nông, vừa đẹp trai vừa có sức lực.
Bây giờ thì sao, ông chồng già của tiểu thư địa chủ coi cô ấy như con gái, chăm sóc ăn uống, chưa bao giờ cho phép người khác ức hiếp cô ấy, cũng không ai dám phê bình đánh đập cô ấy.
Mà mình, chàng trai vừa tuấn tú vừa có sức lực, cái gì anh ta cũng nghe mẹ và em gái anh ta, cũng không thương vợ chút nào, anh ta còn đánh vợ!Từ nay về sau anh hai Lục không dám khoa tay múa chân với cô ta nữa.
Chị dâu hai mạnh mẽ hơn một chút, mặt mũi của bản thân rất đẹp, trời sanh mềm mại, không đủ kiên cường.
Nếu lúc trước bản thân mạnh mẽ giống như chị dâu hai, anh cả Lục anh ta dám ức hiếp cô ta mãi sao?
Cô ta nhớ tới một việc, có một lần bởi vì Minh Lương bị đánh, cô ta tức giận xé rách với chồng, cũng cào anh ta mấy cái, tuy rằng anh ta cũng đánh cô ta, nhưng sau đó có một quãng thời gian rất dài không đánh cô ta nữa.Lâm Uyển: “Chị dâu cả, cái gì là mệnh tốt? Bao nhiêu hoàng đế cũng qua đời, bao nhiêu kẻ có tiền cũng nhập thổ.”
Cái gì là mệnh tốt?
Chị dâu cả Lục không khỏi nhớ tới, mới trước đây cô ta cảm thấy tiểu thư của nhà địa chủ mệnh tốt, không cần làm việc, ăn không hết bột mì trắng, mặc đồ mới không bao giờ hết.
Nhưng sau đó thì sao, nhà địa chủ bị đánh đổ, tiểu thư địa chủ thành chó con, ngược lại cô ta là con gái của quần chúng nghèo khổ vừa hồng vừa chuyên.Sau đó, vì cái gì anh ta lại bắt đầu đánh cô ta?
Thật sự là mệnh mình không tốt sao?
Nếu là chị dâu hai hoặc là Lâm Uyển gả cho anh cả Lục, các cô cũng sẽ giống mình luôn bị ức hiếp sao?
Chị dâu cả Lục giương mắt nhìn Lâm Uyển, em dâu ba ngày thường xinh đẹp, mày dài mắt to, mũi cao môi nhỏ, cũng không phải tướng mạo mạnh mẽ, nhưng giữa ánh mắt của cô lại mang theo một sự anh khí, khiến người ta không dám ức hiếp cô.Cho nên, là số mệnh sao?
Số mệnh rốt cuộc là tốt hay là xấu?
Số mệnh là nhất định sao?
Cô ta cảm thấy trong đầu ầm ầm, giống như sét đánh phá tan sương mù dày đặc vốn có, đầu óc càng ngày càng rõ ràng, kèm thêm là ánh mắt cũng kiên định dần.