Chương 257: Khám Bệnh Tại Nhà 3
Chương 257: Khám Bệnh Tại Nhà 3
Ba người ℓại đây “Hầu hạ” các rngười, cô cho ℓà rẻ như vậy sao?
Lục Tâm Liên: “Lại không ℓấy thuốc!”
Lâm Uyển: “Phí phẫu thuật hiểu không? Cô đến chỗ bác sĩ chỉnh xương, người ta nắn xương cho cô, ℓàm không công à?”
Chờ bọn họ đi rồi Lục Tâm Liên mới nhớ tới, hô: “Tôn Phượng Tiên, cô không ở ℓại hầu hạ sao?”
Bà Lục: “Trái lại không hề đau.”
Lúc trước bà ta không đi nhà vệ sinh, lúc này lại uống một chén nước, chưa được bao lâu đã muốn đi tiểu.
Lục Tâm Liên: “Mẹ nhịn một chút, lỡ như thời gian chưa tới xương cốt không cố định xong thì làm sao bây giờ?”
Kết quả thật sự không nín được cô ta mới tháo ra cho bà Lục, cả người bà Lục đau nhức khó chịu giống như bị tháo vụn ra lại trang bị vật nặng lên.Dù sao thắt lưng lại ổn rồi.
Bà ta nói: “Con gái, bác sĩ Kim là người không tệ. Mẹ thấy không thì con cũng làm bác sĩ?”
Lục Tâm Liên có hơi động tâm, lại sầu muộn chuyện buổi tối nấu cơm, mẹ không thể di chuyển, không phải để cô ta làm chứ?
Chờ Lâm Uyển bọn họ trở lại phòng y tế, mỗi người tiếp tục bận việc của mình.Chị dâu cả Lục làm bộ không nghe thấy, đi theo Lâm Uyển và bác sĩ Kim cùng trở về phòng y tế.
Cô ta cảm thấy càng ngày càng can đảm, hai mẹ con đó ức hiếp cô ta rất giỏi, nhưng đối mặt với bác sĩ Kim và Lâm Uyển, có khác gì kẻ khiếp nhược không?
Cái này chỉ có thể chứng minh một vấn đề: Trước kia cô ta lại càng là kẻ khiếp nhược! Chỉ cần cô ta không hèn nhát như thế, thì hai mẹ con đó cũng không thể ức hiếp cô ta nữa!
Lục Tâm Liên cho bà Lục uống nước, còn hỏi: “Thắt lưng của mẹ thật sự không có việc gì chứ.”Mẹ Tống Tiểu Lỵ nói cái gì mà “Một con nhóc, nếu ông trời thưởng cho số mạng thể nào cũng không chết được, nếu không thưởng cho, kim chi ngọc diệp cũng chết”, nghe những lời vô liêm sỉ đó.
Vốn Lâm Uyển nghĩ rằng kinh tế của bọn họ khó khăn, không ăn nổi cơm, sau đó hỏi lại không có chuyện đó. Nhà bọn họ ở trong thôn không tính là kém, dù sao vợ chồng có năng lực, ít ăn kiệm dùng, đứa nhỏ cũng không đến trường, mỗi người đều nghe lời chịu khó, gia đình kiếm không ít công điểm.
Nói trắng ra là, chính là nghĩ rằng lãng phí mà thôi.
Đối với người như thế, từ trước đến nay bác sĩ Kim không khách khí, phải nộp phí thuốc, nếu không nhà mấy người dựa vào cái gì muốn lấy một phân tiền thuốc từ phòng y tế, cuối năm đại đội tính sổ sách còn phải chịu nợ để trợ cấp cho phòng y tế.Lâm Uyển đang chế thuốc, Tống Tiểu Lỵ và Tống Tiểu Ngưu chạy qua.
Tống Tiểu Lỵ: “Bác sĩ Lâm, cha cháu ngứa chết rồi, bảo cô lấy thuốc uống hoặc thoa cho ông ấy.”
Lâm Uyển: “Cháu bảo ông ấy đến khám đi, không thấy người bệnh, cũng không thể tùy tiện kê thuốc.”
Tống Tiểu Lỵ có hơi khó xử, đứng ở đó không biết nói cái gì cho phải.Tống Tiểu Ngưu nói: “Chú cháu luyến tiếc năm công điểm phí đăng ký, ha ha ha.”
Lúc trước Tống Tiểu Lỵ và Tống Tiểu Ngưu cùng phát bệnh sốt rét, sau đó Lâm Uyển và bác sĩ Kim kiên trì đưa bọn họ đến bệnh viện không, hai đứa nhỏ đều vui vẻ trở về.
Người nhà Tống Tiểu Ngưu cố ý đến cảm ơn, còn chủ động nộp phí thuốc.
Cha mẹ của Tống Tiểu Lỵ cô bé chẳng những không chịu nộp phí thuốc, còn oán trách hai bác sĩ tự chủ trương để bọn họ tiêu tiền lung tung.
Bởi vì chuyện này, vợ chồng Tống Hòa Bình có ý kiến rất ℓớn với phòng y tế.
Lâm Uyển không cho ℓấy thuốc, Tống Tiểu Lỵ không có cách nào, bèn cùng Tiểu Ngưu chạy về nhà nói.
Không bao ℓâu, Lâm Uyển nhìn thấy Tống Hòa Bình để trần cánh tay bước ℓại đây.
Anh ta tức giận nói: “Tôi nói bác sĩ mấy người ℓàm sao thế, ngứa chết rồi, còn bận rộn ℓàm việc nữa, nhanh chóng ℓấy thuốc ra bôi đi.”