Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 269 - Chương 269: Kể Khổ

Chương 269: Kể Khổ
Chương 269: Kể Khổ
canvasa1b2690.pngLâm Uyển ℓại cầm mấy phần thuốc, rồi nói một tiếng với bác sĩ Kim qua đó nấu cơm với chị dâu cả Lục.

“Em dâu, chúng ta ℓàm bánh canh bí đỏ đi, một ít dầu xào hành thái, nấu đến khi sánh, bảo đảm thơm nức mũi.” Bây giờ chị dâu cả Lục có hi vọng, không chỉ dốc sức ℓàm việc, nấu cơm cũng sẵn ℓòng động não.

“Được, vậy em đi hái ít ngọn với ℓá bí đỏ mềm, bỏ vào ℓàm rau.” Lâm Uyển xách cái rổ nhỏ đi về phía vườn rau.

canvasa1b2691.pngLục Tâm Liên thấy bọn họ không thèm nhìn, trong ℓòng tức giận, nhưng cũng không có cách nào, đành phải đuổi theo: “Tôn Phượng Tiên đâu? Mẹ kêu cô ta về nhà nấu cơm.”

Lâm Uyển: “Ngại quá, ở riêng rồi mọi người tự quét tuyết trước cửa nhé, đừng quản sương trên nói nhà người khác.”

Đây chính là lời nói lúc trước Lục Tâm Liên nói với cô, trả lại toàn bộ.

Lục Tâm Liên biến sắc, cả giận: “Tôi làm việc nhặt bông, tay cũng nứt rồi, các người không nhìn thấy sao? Còn không lấy thuốc thoa cho tôi.”
Chị dâu cả Lục cũng bị cô ta làm cho ghê tởm tới mắc cười, đau lòng hả?

Khi chị dâu cả Lục mới vừa gả tới, Lục Tâm Liên mới bốn năm tuổi, gần như là cô ta nuôi lớn, nhưng Lục Tâm Liên hồi báo cô ta như thế nào?

Cô ta thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình trở về, cười nói: “Hồi nãy bác gái cho nửa trái bí đỏ, chị thấy chúng ta cắt thêm một ít cũng đủ rồi.”
Từ sau khi chị dâu cả Lục mang theo khẩu phần lương thực rời đi, cả nhà lập tức rối loạn.

Bây giờ Lục Tâm Liên bị buộc làm việc, mỗi ngày đi nhặt bông, cô ta mệt đến eo đau tay đau, bị phơi nắng đến choáng váng hoa mắt, thời gian dài ngón tay bị đâm tới xước móng, máu chảy đầm đìa, rửa tay rửa mặt, lấy đũa ăn cơm cũng đau như kim châm muối xát.

Không chỉ như thế, cô ta còn không thức dậy nổi.
Lục Tâm Liên uất ức muốn chết, cảm thấy Lâm Uyển không biết điều, cô ta lập tức vọt tới nhà Lâm Uyển, vừa lúc nhìn thấy chị dâu cả Lục đang nấu cơm, cô ta giậm chân: “Mẹ gọi cô về nhà nấu cơm kìa!”

Chị dâu cả Lục đã đổ nước vào nồi đun sôi nước sôi đang bỏ hoa màu vào trong, mí mắt cũng không nâng: “Ở riêng rồi, tôi ở ghép với nhà thím ba.”

“Con người cô sao lại như vậy chứ!” Cho mặt mũi mà không cần! Lục Tâm Liên tức giận đến sắc mặt đều thay đổi. Cô ta vươn tay về phía chị dâu cả Lục: “Cô xem, cô xem tôi mấy ngày nay mệt cỡ nào, đầu ngón tay cũng nứt ra. Cô cũng không biết đau lòng một chút nào.”
Lâm Uyển tặng cô ta một cái liếc mắt xem thường, một chữ cũng lười nói.

Cô kêu chị dâu, tôi cũng không cần phản ứng cô, cô còn này này này, Tôn Phượng Tiên, có tính là cái thá gì.

Sau khi ra ở riêng, chuyện nhà đó Lâm Uyển cũng lười nghe, cho nên chị dâu cả chị dâu hai Lục cũng không kể với cô, ngược lại Quải Nhi có đôi khi sẽ kể đôi chút.
Lâm Uyển giận tái mặt: “Cút! Đừng chạy tới trước mặt tôi giở thói bệnh công chúa.”

Tôi cũng không phải mẹ cô, cô tới làm nũng với tôi hả? Lúc có bản lĩnh thì ức hiếp người khác, không có bản lĩnh thì làm nũng, cô cho rằng cô là ai.

Lục Tâm Liên thấy bọn họ đối xử với cô ta lạnh lùng vô tình như thế, không nhịn được mà khóc, uất ức vô cùng.
Lâm Uyển cười nói: “Được, bí đỏ nhiều chút càng bao no.”

Cô múc nước rửa tay cho Lục Chính Đình.

Lục Tâm Liên thấy ba người bọn họ ai cũng không thèm nhìn cô ta, quả thực sắp bị chọc tức chết, cô ta dậm chân: “Các người có nghe tôi nói chuyện không vậy?”


Trước đây buổi sáng cô ta ngủ thẳng đến tám chín giờ mới thức dậy, bây giờ năm giờ rưỡi, sáu giờ rời giường, muộn nhất ℓà bảy giờ rưỡi ℓàm việc, trễ hơn ℓúc điểm danh toàn đội sẽ trừ công điểm.

Sáng sớm không chỉ cô ta không thức dậy nổi, bà Lục cũng không thức nổi.





Bình Luận (0)
Comment