Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 273 - Chương 273: Hồ Hướng Dương 1

Chương 273: Hồ Hướng Dương 1
Chương 273: Hồ Hướng Dương 1
canvasa1b2730.pngHồ Hướng Dương dựng thẳng mắt nhìn, thiếu nữ xinh đẹp, tuấn mã ôn hòa, mang đến cho cậu ta một ℓoại cảm giác vô cùng tốt đẹp. Cậu ta không nhịn được mà ℓôi kéo ℓàm quen: “Anh nói này em gái, em từ đâu tới vậy?”

Lâm Uyển nhướn mày: “Em gái? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Thiếu niên này thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ mười mấy tuổi, nhìn quần áo giống như học sinh trung học trong huyện thành, cùng ℓắm ℓà mười sáu, mười bảy tuổi, vậy mà ℓại da mặt dày gọi em gái.

canvasa1b2731.pngCậu ta nhìn Lâm Uyển tuổi tác còn trẻ đoán chừng mười bảy, mười tám tuổi, cưỡi ngựa ra ngoài có khả năng ℓà nông dân, chắc hẳn chưa từng trải bao nhiêu sự đời, nhất định rất dễ dỗ.

Lâm Uyển nhìn cậu ta như thể đang nhìn một thằng ngu: “Vóc dáng tốt? Ngại quá, tôi thấy còn kém xa chồng tôi vạn dặm.”

Cô cưỡi ngựa định đi qua tìm Lục Chính Đình.

Mấy người Hồ Hướng Dương soạt một cái quay đầu nhìn qua, chỉ thấy dưới gốc cây dương bên đường có một người đàn ông với dáng người rất cao đang ngồi đó, sống lưng của anh thẳng tắp, ngồi rất ngay ngắn, tuy chỉ có một bóng lưng, nhưng lại mang cho người ta cảm giác cực đẹp.
Hồ Hướng Dương: “Chẳng thế nào cả sao? Ra tiệm cơm đi xem phim còn chẳng thế nào sao? Em cảm thấy thế nào mới gọi là lợi hại?”

Lâm Uyển cưỡi ngựa của mình, hừ một tiếng đầy khinh thường: “Sự lợi hại của oắt con có tính là gì? Ngoại trừ tiêu xài tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ cậu ra, cậu có chỗ nào hơn người sao?”

Hồ Hướng Dương hiếm khi có hơi xấu hổ, gãi đầu: “Cái đó… em gái, vóc dáng anh tốt, sức cũng lớn, bọn họ đều nói anh… ha ha, em có muốn thử không?”
“Lão Hồ, nhìn tư thế của anh ta, hẳn là một người lính.” Khí chất của quân nhân và người bình thường phân biệt rõ ràng, một tư thế ngồi cũng có thể nói rõ tất cả.

Trong lòng Hồ Hướng Dương nói thầm, không nhịn được mà nhìn kỹ hơn, lúc này Lục Chính Đình quay đầu nhìn qua, ngũ quan tuấn tú vốn đã chói mắt, một đôi mắt ấy đen lại sâu thăm thẳm lạnh lùng, lập tức mang tới cảm giác áp bách rất lớn cho cậu ta.

Trong lòng cậu ta không khỏi có hơi tự ti xấu hổ, nhưng lòng hiếu thắng của thiếu niên lại khiến cậu ta không phục, cậu ta vừa định mở miệng, lại nhìn thấy người đàn ông đó đứng dậy, dáng người cao lớn càng phát ra cảm giác áp bách cho cậu ta.
Đám bạn xấu đều trợ uy cho cậu ta: “Ra tiệm cơm, lợi hại!” “Xem phim xem phim, em gái, mau đồng ý đi, xem phim cũng không dễ được xem như vậy đâu, gần đây đang chiếu Rừng Tuyết Bạt Ngàn đấy.”

Hồ Hướng Dương kiêu ngạo nhìn Lâm Uyển, rất đắc ý: “Thế nào?”

Lâm Uyển không thay đổi sắc mặt: “Chẳng thế nào cả.”
Lâm Uyển nhìn bộ dáng có chứng hoang tưởng tuổi dậy thì, ông đây là vô địch này của cậu ta, mới phụt một tiếng: “Bạn học, học hành cho tốt rồi từ từ xuống nông thôn đi, chuyện đùa giỡn người yêu, cậu vẫn chưa có tự do đó đâu.”

Đám bạn xấu của Hồ Hướng Dương đều đuổi tới nơi, ở một bên cười hi hi ha ha: “Lão Hồ, sao thế, không xử được à?”

Hồ Hướng Dương: “Cút đi, có gì ông đây không xử được sao?” Cậu ta quay đầu hất cằm với Lâm Uyển, lộ ra vẻ mặt tự cho rằng mình rất ngầu: “Đi, anh sẽ dẫn em đi tới tiệm cơm quốc doanh ăn thịt kho tàu, sau đó đi xem phim!”
Thời buổi này đi tới tiệm cơm quốc doanh ăn thịt, chính là hành động rất không đơn giản, người bình thường cũng không có khả năng đó, mà con gái bình thường cũng sẽ bị sự hào phóng này của cậu ta làm cho chấn trụ.

Xem phim, đó lại là một loại lợi hại nữa, không chỉ lợi hại mà còn thể hiện rõ ràng một loại khí tức văn nghệ hơn hẳn người một bậc.

Nông dân nghe thôi cũng có thể ngất xỉu.


Đợi đã nào…

Hồ Hướng Dương trừng to mắt, sao anh ta còn chống hai nạng nữa? Cậu ta không khỏi buột miệng: “Ôi trời, anh nói này em gái, sao chồng em ℓại ℓà một thằng què vậy?”





Bình Luận (0)
Comment