Chương 275 - Chương 275: Làm Xong 1
Chương 275: Làm Xong 1
Chương 275: Làm Xong 1
“Con nhỏ hung dữ như vậy, bắt cô ta ℓại giam mấy ngày, đảm bảo cô ta sẽ thành tthật ngay.”
Hồ Hướng Dương: “Không, tớ muốn cho cô ta biết sự ℓợi hại của tớ, cô ta không biết tớ mà cũng dám tùy tiện hạ thấp tớ, tớ chắc chắn không cho phép.”
…
Thu xếp cho ngựa xong xuôi, cô trở về phía trước, Lục Chính Đình đã ℓấy nước nóng về, cô ℓấy phiếu ℓương thực và tiền đi tới nhà ăn nhỏ ở nhà khách mua hai bát mì trứng.
Thời buổi này nông dân cũng không có đãi ngộ này, còn có thể đi dạo ở trong huyện thành nữa sao? Vậy mà anh còn dung túng cho cô như vậy, khiến cô cũng rất vui vẻ.
Chân anh không tiện, tuy thời gian còn sớm, nhưng bọn họ cũng không ra ngoài đi dạo, mà là ở trong phòng nói chuyện, sau đó lên giường sớm.
Sau khi tắt đèn, trải qua bóng tối ngắn ngủi, rất nhanh Lục Chính Đình đã có thể nhìn thấy quang cảnh trong phòng rõ ràng.Nếu đã xin nghỉ ra ngoài một chuyến, vậy bọn họ cũng không thiếu tiền và phiếu lương thực, vẫn là ở thêm hai ngày nữa, như vậy cũng có thể cho cô đi dạo trong huyện.
Chỉ đáng tiếc anh không thể đi cùng cô.
Lâm Uyển nở nụ cười: “Ngày mai lại tính sau.”Mì ở nhà ăn của nhà khách có tay nghề bình thường, nhưng bởi vì có nước thịt cho nên vô cùng thơm, Lâm Uyển ăn nửa bát, uống nửa bát nước dùng, còn lại đều được Lục Chính Đình ăn sạch.
Cô trả bát về, gặp ngay đầu bếp ăn ý nói chuyện vài câu, người ta tặng cho cô một nắm hạt dưa, cô dùng vạt áo đựng về rồi cùng cắn hạt dưa với Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình sẽ không ăn những món ăn vặt của phụ nữ và trẻ con này, nhưng anh bằng lòng nhìn cô ăn, anh vừa nói chuyện với cô, vừa tách hạt dưa cho cô.Lâm Uyển lại cảm thán anh rất hiểu ý người, còn biết đoán lòng người. Cô nói chuyện với anh lại cũng có thể trôi chảy, dù sao nếu như người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ không nhìn ra anh không nghe được.
Cô có hơi nôn nóng đợi cho thời gian nhanh chóng qua đi, như vậy có thể lấy thiết bị mà hệ thống làm ra cho anh dùng, để anh đứng dậy được.
Lục Chính Đình: “Ngày mai làm xong việc, chúng ta có thể ở thêm hai ngày nữa.”Cô tức giận một lúc là xong, chứ không nổi cáu mãi, vậy không phải là tự mình khó chịu hay sao?
Cô chỉ đau lòng cho anh, mọi người ở thôn Đại Loan đều quen anh, nên không người nào dám ở trước mặt mắng mấy câu như người què, nhưng ra ngoài thì lại rất khó nói.
Ví dụ như khi bọn họ nghỉ ngơi ăn lương khô trên đường vào buổi trưa, vừa vặn ở gần một thôn xóm, một đám trẻ con ở nơi đó gặt cỏ, có những đứa trẻ ngỗ nghịch chạy ra chạy vào nói người què người què, còn lấy gậy học theo bộ dáng của anh. Cuối cùng cô và Lục Chính Đình lên ngựa rời đi, bọn chúng còn đuổi theo gọi người què.Tuy rằng anh không nghe được, nhưng anh nhạy cảm như vậy, trong lòng chắc chắn khó chịu.
Lục Chính Đình đưa đũa cho cô, còn gắp trứng chần nước sôi cho cô.
Lâm Uyển: “Hai quả trứng gà lận mà, mỗi người một quả, anh cũng ăn đi.” Cô gắp một quả trứng gà đưa cho anh ăn.Lục Chính Đình đã đi tới phòng nước lấy nước rửa mặt, cầm khăn tay đưa cho cô, nói với giọng dịu dàng: “Đừng giận.”
Từ sau khi chia nhà, anh rất ít thấy cô nổi nóng, hôm nay cô lại tức giận không nhẹ. Tuy rằng cô bảo vệ anh khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng lại không muốn cô tức giận và không vui, đặc biệt là vì anh.
Lâm Uyển cười với anh: “Em không giận.”
Giấy báo được ghim bên dưới cửa sổ thủy tinh của phòng khách để chắn tầm nhìn, nhưng bên trên ℓại trong suốt, bên ngoài cũng không tắt đèn, cho nên cũng có ánh sáng ℓọt qua.