Chương 277 - Chương 277: Cứu Người 1
Chương 277: Cứu Người 1
Chương 277: Cứu Người 1
Cái này không cần phiếu, nhưng so ra thì giá cả không tính ℓà rẻr, Lâm Uyển mua mấy hộp, đến khi đó có thể tặng người ta.
Đợi bọn họ mua xong đồ rời đi, mấy nhân viên bán hàng bắt đầu nói thầm.
“Người đàn ông đó đã như vậy rồi, còn mua nhiều kem bảo vệ da như vậy, cũng quá hưởng thụ.”
Trước đó anh quá yên tĩnh, không thích ra ngoài, không thích giao tiếp với người ta, từ sau khi để ý cô, anh đã bắt đầu cố gắng đi theo bước chân của cô. Anh học thưởng thức cảnh vật bên ngoài, học nhìn về nơi xa, cũng học cố gắng đi hiểu một vài chuyện thú vị, như vậy cũng có chủ đề để tán gẫu với cô.
“Mau đưa đến bệnh viện!”
“Không thở được, không kịp nữa rồi.”
Lâm Uyển nghe thấy, lập tức đứng dậy chạy qua, chỉ thấy một bà cụ ngồi trên mặt đất ôm đứa trẻ bảy tuổi, mặt của đứa trẻ đỏ bừng phát tím, móc ở cổ họng, ra sức hít thở nhưng lại không thở được.Bây giờ, anh muốn xem phim, giống như nam nữ thanh niên bình thường hẹn hò kết đối tượng vậy.
Ngay đúng lúc này, trong đám người cách đó không xa truyền tới tiếng hô kinh hãi: “Sao thế này? Phát bệnh rồi?”
“Bệnh gì?”“Tối nay chúng ta đi xem phim đi, kêu Thẩm Phi giúp chúng ta lấy hai vé.”
Lâm Uyển: “Đi xem phim sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, anh cũng không nghe được mà lại đi xem phim, vậy chính là xem đơn thuần sao.
Lục Chính Đình gật đầu: “Đúng, xem phim, anh vẫn chưa từng xem qua.”Lâm Uyển: “Vậy được, chúng ta đi xem phim.”
Lớn như vậy mà vẫn chưa từng đi xem phim, thật là đáng thương biết mấy, đi, nhất định phải xem.
Lục Chính Đình nhìn cô đồng ý một cách sảng khoái như vậy, không nhịn được mà nở nụ cười, đợt đó anh ở bộ đội học đọc môi cùng với giáo viên đã xem rất nhiều phim, khi ấy cũng không để ý nội dung trong phim là gì, cũng không phải vì xem phim mà chỉ là vì học hỏi và luyện tập mà thôi.Lâm Uyển quỳ trên mắt đật, đón bé trai qua, lột áo được cài rất chặt ra, cô vẫn luôn học các bệnh thường gặp trên sách của hệ thống, vừa nhìn thế này đã biết là lên cơn hen, cô vội vàng hỏi bà cụ: “Thằng bé không mang theo thuốc hen bên người sao?”
Bà cụ mang vẻ mặt lo lắng, hoảng loạn đến mức tay chân đều run rẩy: “Hen? Chúng tôi không bị bệnh hen.”
Lâm Uyển: “Mọi người tránh ra, tôi là bác sĩ, trước cấp cứu cho đứa trẻ rồi đi tới bệnh viện.”Bà cụ muốn ôm cháu đến bệnh viện, nhưng bất đắc dĩ đôi chân không nhanh nhẹn, không chạy g được, chỉ đành kêu người xung quanh giúp, bà ta gấp đến nghẹn cả tiếng: “Mọi người xin thương xót, giúp tôi cõng cháu tôi đi bệnh viện với.”
Người xuất hiện ở đây vào khoảng thời gian đi làm trên cơ bản đều là người già có tuổi tác quá lớn hoặc là cơ thể không thuận tiện, hoàn toàn không có người nào có thể nhanh chóng đưa đứa trẻ tới bệnh viện.
Bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi như Lâm Uyển, lập tức mời cô giúp đỡ.Lúc này không có xe tắc xi, muốn cõng đứa trẻ từ nơi này đến bệnh viện cần ít nhất cũng phải hai, ba mươi phút, chưa chắc đứa trẻ đã có thể kiên trì được.
Cô kêu mọi người nhanh chóng tản ra, đừng chặn lại ảnh hưởng đến không khí mới lưu thông, rồi lại đỡ bé trai ngồi dựa vào người bà cụ. Cô nhanh chóng thò tay vào trong túi lấy túi kim ra khỏi hệ thống, lấy một cây kim một phẩy năm tấc ra với tốc độ nhanh chóng, rồi cắm nghiêng vào trong huyệt định suyễn của đứa trẻ. Sau đó lại vén quần bé trai lên, đâm kim bình thường vào huyệt túc tam lý, cô nhìn bé trai hô hấp khó khăn, lại phối hợp với châm vào thiên đột.
Ba cây kim cắm vào, tình trạng của bé trai dần dần tốt lên.