Chương 287 - Chương 287: Chủ Động
Chương 287: Chủ Động
Chương 287: Chủ Động
Cô cẩn thận hết sức để không đánh thức Lục Chính Đình, đến cô cũng thấy khâm phục bản thân, tay chân nhẹ nhàng chưa bao giờ từng đánh thức anh.
Cô mặc quần áo rồi xuống đất, châm ngọn đèn ℓên.
Ánh đèn vừa sáng, Lục Chính Đình đã mở bừng mắt, bộ dáng vừa mới tỉnh, giọng nói hơi khàn: “Sớm vậy sao?”
Anh cũng dậy mặc quần áo.
Lâm Uyển nhanh chóng dùng tay ra hiệu: “Anh ngủ tiếp đi, để tự em ℓà được.”
Lục Chính Đình vẫn còn dậy rồi xuống giường, ngồi ℓên xe ℓăn đưa cô ra ngoài.
“Thực ra không về được cũng không cần gấp quá, ở ℓại một đêm cũng được. Em trả tiền gấp đôi, chiếm giường đôi ấy, không cần ngủ phòng đơn đâu.”
Đợi cô đi rồi, Ngô Giá nói: “Bác sĩ Lâm cũng lạ thật, không cho người bệnh tới, còn không bằng trực tiếp kêu người ta mang qua nhà cho, đi một chuyến uổng công như vậy.”
Đương nhiên Lâm Uyển không muốn kêu người khác mang hộ, cô chắc chắn phải tự mình lấy mới yên tâm được.
Lấy được đồ cô cũng không ở lại trong thành phố, mà trực tiếp cưỡi ngựa trở về, ai biết khi qua hợp tác xã tiêu thụ lại gặp Lục Chính Kỳ.
Anh ta đứng chung với một cô gái có gương mặt thanh tú, đôi mắt của cô gái đó sưng đỏ, vẻ mặt buồn bã.Lâm Uyển muốn giả bộ không nhìn thấy, trực tiếp cưỡi ngựa đi qua, nhưng vì cưỡi ngựa qua đường vẫn quá thu hút sự chú ý của người ta, nên cô vừa xuất hiện đã lọt vào trong phạm vi tầm nhìn của Lục Chính Kỳ, bị anh ta nhìn thấy.
“Lâm Uyển?” Lục Chính Kỳ mang vẻ mặt kinh ngạc và đề phòng: “Cô, cô tới đây làm gì?”
Suy nghĩ đầu tiên của anh ta lại là cô biết mình và Giang Ánh Nguyệt lén lút gặp nhau nên đi theo anh ta.
Giang Ánh Nguyệt vừa thấy Lâm Uyển, vẻ mặt vốn còn đau xót, lập tức phấn chấn hẳn lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.Đến huyện, Lâm Uyển đi tới tổ thủ công tìm tổ trưởng Triệu trước, lấy mẩu giấy nhắn để nhận bộ chân đã làm xong.
Hai người Vương Duy Hiên và Ngô Giá có hơi khó xử khi thấy cô tự mình tới, mà không dẫn Lục Chính Đình đi theo.
“Bác sĩ Lâm, vẫn cần người bệnh thử mới được, không thích hợp còn có thể sửa.”
Lâm Uyển: “Phiền hai chú quá, không sao đâu, chắc chắn là hợp.” Cô nôn nóng muốn lấy đồ rời đi.Có lẽ, cho dù không có nữ phụ độc ác như cô, thì tình tiết của nam nữ chính người ta vẫn tiến triển như cũ.
Lâm Uyển cưỡi ngựa từ trên cao liếc mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng đáp: “Tôi tới làm chút chuyện không cần báo cáo với anh đâu nhỉ?”
…
Lúc đầu, sau khi Lâm Uyển biết sự tồn tại của Giang Ánh Nguyệt, đã kêu Chu Tự Cường dẫn cô lặng lẽ đến thành phố một lần, tìm Giang Ánh Nguyệt rồi kêu cô ta rời khỏi Lục Chính Kỳ, vì vậy đã dẫn đến mâu thuẫn của Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt, cũng khiến Lục Chính Kỳ bắt đầu chán ghét Lâm Uyển.
Dựa theo cốt truyện nguyên tác, vào mùa hè, Lâm Uyển lại gửi một lá thư cho Giang Ánh Nguyệt, nói mình và Lục Chính Kỳ đã sinh một đứa con trai ở quê, kêu cô ta đừng dây dưa với Lục Chính Kỳ nữa, việc này khiến cho hai người bọn họ hoàn toàn tan vỡ. Lục Chính Kỳ về quê tìm cô tính sổ, còn Giang Ánh Nguyệt thì muốn ở bên Cao Tấn. Nhưng sau đó Giang Ánh Nguyệt không cam lòng, không thể quên được Lục Chính Kỳ, nên lại xuống nông thôn tìm anh ta, cuối cùng hai người cũng vẫn ở bên nhau.
Bây giờ thì sao, sau khi Lâm Uyển xuyên qua không phá hoại tình cảm của hai người, cũng phân chia rõ ranh giới với Lục Chính Kỳ, cũng chưa từng viết thư cho Giang Ánh Nguyệt. Nhưng Lục Chính Kỳ lại bị mẹ anh ta và em gái vướng chân, không cho trở về tìm Giang Ánh Nguyệt. Bây giờ Giang Ánh Nguyệt không nhịn được mà chủ động tới tìm anh ta.Lâm Uyển bật cười, trong lòng lại vui sướng vì anh suy nghĩ chu toàn cho mình, cô duỗi tay xoa gương mặt anh: “Được rồi, bên ngoài lạnh đấy, anh về đi, em đi đây.”
Lúc này trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn, chẳng qua mới chỉ hơn bốn giờ, nhưng trời sáng rất nhanh, cho nên Lâm Uyển cũng không hề lo lắng chút nào.
Hơn nữa cũng quen thuộc đường xá, nên cũng không cần quan tâm nhiều, bản thân Ôn Nhu cũng có thể thong thả chở cô đi.
Nếu không phải vẫn chưa luyện tập ra, thì cô còn có thể ngủ trên lưng ngựa một giấc.