Chương 290 - Chương 290: Dùng Thử 2
Chương 290: Dùng Thử 2
Chương 290: Dùng Thử 2
Cô… thật sự ℓà có thể va chạm
Giang Ánh Nguyệt nói với Hồ Hướng Dương: r“Bạn học này, cậu ở giữa đường giữa xá ℓàm thế này, mất thể diện cỡ nào hả?”
Quả nhiên, người qua đường xem náo nhiệt đều chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ không nói Hồ Hướng Dương chặn đường, ngược ℓại đang cười Lâm Uyển đủ cay độc, giống như đội quân tóc dài khi ấy.
Hồ Hướng Dương: “Bác sĩ Lâm, tôi sẽ không từ bỏ đâu!”
Lục Chính Kỳ đã không còn khẩu vị, nhưng vẫn gật đầu: “Đi thôi.”
Giang Ánh Nguyệt: “Anh cũng đừng lo lắng, em thấy Lâm Uyển rất có chính kiến, việc cô ta làm, có cái nào không phải khác người đâu? Theo em thấy, anh sợ cô ta bị người quấn riết, nhưng có lẽ cô ta… còn thấy thích thú ấy.”
Lục Chính Kỳ nhíu mày: “Thích thú.”Lục Chính Kỳ không nhịn được mà đi qua, ấn vai Hồ Hướng Dương: “Bạn học, cậu biết phá hoại hôn nhân của người khác là phạm pháp không?”
Hồ Hướng Dương quay đầu nhìn anh ta, giật nảy cả mình, còn tưởng là Lục Chính Đình cơ, nhưng nhìn kỹ thì biết là không phải. Dáng vẻ của hai người này có ba, bốn phần giống nhau, nhưng khí thế hoàn toàn khác.
Cậu ta ngang ngược đáp: “Liên quan gì đến anh, ông đây vui là được! Hôn nhân tự do, anh hiểu chưa?”Mặt trời lặn về phía tây, ráng chiều trông giống như một tấm vải trải khắp toàn bộ trời tây, nhỏ lên mặt sông ánh sáng lấp lánh, trời nước một màu.
Lâm Uyển về đến thôn trong ánh nắng chiều, cô vào sân đại đội, trực tiếp trở về phòng y tế, sau đó lại phát hiện ra ống khói nhà mình đang tỏa khói.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang ở trong sân chơi cưỡi ngựa, một người cưỡi một cái gậy, nhưng chỉ có Lục Minh Lương là giá giá không ngừng.Hồ Hướng Dương cười lạnh: “Tôi thấy anh có dụng ý khác thì có!”
Lục Chính Kỳ bị câu nói này của cậu ta chặn cho sửng sốt, Hồ Hướng Dương đã đạp xe đạp của mình chạy đi.
Giang Ánh Nguyệt đi lên kéo tay áo của anh: “Đừng so đo với một tên du thủ du thực làm gì, chúng ta đi ăn cơm đi.”Giang Ánh Nguyệt: “Anh không nhìn ra sao? Vừa rồi bọn họ giống như… giận dỗi, tục ngữ nói đánh là gì?”
Lục Chính Kỳ: “Không có khả năng!”
Giang Ánh Nguyệt: “Bỏ đi, chúng ta cũng không hiểu, đừng quan tâm nhiều như vậy làm gì, em đói rồi.”Năm đó Lâm Uyển chạy tới trường học để uy hiếp cô ta chia tay với Lục Chính Kỳ, cô ta đã biết Lâm Uyển không phải là một cô gái thôn quê thành thật, quả nhiên sau này mỗi một sự việc đều đủ thu hút ánh mắt người khác.
Lại nói Lâm Uyển quay đầu ngựa, cô cũng không dừng lại mà trực tiếp rời khỏi huyện thành về thôn. Trên đường cũng không nghỉ ngơi, cho ngựa ăn hai cái bánh ngô đối phó rồi rồi thôi.
Cô cũng không để tâm đến Giang Ánh Nguyệt, dù sao cốt truyện nguyên tác cũng là văn tình cảm ngược luyến cẩu huyết, Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt là cặp đôi chính thức làm bằng sắt, cho dù tuyến của mình không đi trên cốt truyện, thì bọn họ cũng nên ở bên nhau hay quấn lấy nhau, tất cả đều không liên quan đến cô.Lục Chính Kỳ đau đầu: “Rõ ràng cô ta ghét cậu, cậu lại cứ không biết thẹn quấn lấy, thật quá không có giáo dục.”
Hồ Hướng Dương nổi nóng: “Anh là cái thá gì, tôi thích không biết thẹn quấn lấy đấy, bác sĩ Lâm không vui thì cô ấy đánh tôi, liên quan quái gì đến anh?” Cậu ta đánh rơi tay của Lục Chính Kỳ: “Đồ thần kinh, cần anh quản đấy.”
Lục Chính Kỳ: “Cô ta là vợ của anh tôi, cậu nói tôi có quản hay không?”
Nhìn thấy cô trở về, hai bé trai xông tới.
Lâm Uyển nhảy xuống ngựa, vắt dây cương ℓên yên ngựa, rồi ℓại đeo rọ mõm cho nó. Bản thân nó sẽ tự đi tới một bên nghỉ ngơi, rồi ℓại ℓăn ℓộn trên ụ đất. Đợi sau khi nghỉ ngơi xong, Lâm Uyển tháo rọ mõm cho nó, sau đó kêu nó tự mình đi ăn cỏ.