Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 296 - Chương 296: Hôn 3

Chương 296: Hôn 3
Chương 296: Hôn 3
canvasa1b2960.pngAnh giẫm xuống đất, vẻ mặt không có cảm xúc, cơ thể thẳng tắp, hai chân cũng đứng thẳng.

Lâm Uyển quan sát anh, anh không còn đau đớn đến đổ đầy mồ hôir như trước nữa, ℓúc này thật sự chính ℓà một người máy không có cảm giác, không sợ đau, cô đi đến một bên vẫy tay với anh: “Nào, đi hai bước.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó hai chân nhảy một cái, nhảy thẳng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.

canvasa1b2961.png999: “Nhưng đầu gối anh ấy không gập.”

Lâm Uyển: “Rất đáng sợ, mi dịu dàng một chút đi, đừng mới bắt đầu đã mãnh liệt như vậy, đừng khiến cơ thể anh ấy bị thương, để anh ấy từ từ bước đi.”

999 có thể nói không phải nó khống chế được không? Nó chỉ tác động đến anh, ai biết sau khi anh bị thôi miên sẽ như vậy chứ… thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, môt khi người này bị áp chế lâu rồi, chậc chậc.

Lâm Uyển nắm bàn tay của Lục Chính Đình, kêu anh bước theo mình, nhẹ nhàng thử nhấc chân lên khỏi đất, rồi chậm rãi đi đường. Bây giờ anh không biết đau, nên có thể luyện tập mấy phút.
Lâm Uyển vui vẻ bảo: “Điều này chứng minh có tác dụng rồi, buổi tối lại luyện thêm mấy phút nữa.”

Lục Chính Đình quay đầu nhìn ống chân ở bên cạnh, ký tức tối qua lại ùa về, quả thực là như khổ hình tra tấn, nếu như không phải cơn đau đớn này to lớn có sức hấp dẫn, thì cho dù một người cứng cỏi như anh, cũng sẽ không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Thế nhưng, anh vẫn yêu cầu thử lại.
“Lên giường ngủ đi.” Cô vỗ vai anh.

Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh như vậy, nhưng cũng nghe lời thả cô lên giường, động tác rất cẩn thận. Sau đó, anh lên giường, bàn tay xoa đầu cô, ôm cô vào trong lòng mình rồi nằm xuống ngủ.

Lâm Uyển: “Lục Chính Đình!”
Sáng ngày thứ hai trời vẫn còn chưa sáng, nhưng Lục Chính Đình đã tỉnh lại, là đau đến tỉnh. Anh nghi ngờ tối qua có người đánh anh, mới khiến cả người anh đau đớn như vậy, đặc biệt là hai chân, quả thực là đau như rút gân lọc xương. Anh xốc chăn lên nhìn hai chân mình, không có sưng tấy và xanh tím, cũng không xuất hiện triệu chứng xuất huyết, thoạt nhìn chỉ giống như bình thường.

Nhưng anh vẫn cảm giác được điều khác thường, cảm thấy có hơi ngứa, lập tức duỗi tay gãi thử lên đầu gối và cẳng chân.

Lâm Uyển nhìn thấy, kinh ngạc hỏi anh: “Chân anh có cảm giác sao?”
999: “Anh ấy hôn cô kìa.”

Lâm Uyển: “…”

Cô nhanh chóng giúp anh tháo ống chân xuống, rồi lại cởi áo ngoài cho anh, tránh cho sáng ngày mai anh phát hiện ra chuyện khác thường. Tuy rằng khi anh ở trạng thái thôi miên không cảm giác được đau đớn, nhưng sức chịu đựng của cơ thể lại là nhất định, cho nên ra không ít mồ hôi. Cũng không biết ngày mai cơ thể anh có thể chịu được không, cô đắp chăn cho anh mà có hơi lo lắng, sau đó nằm về ổ chăn của mình rồi ngủ.
Lâm Uyển dẫn anh đi tới trước giường, chậm rãi bước đi, đi mười mấy vòng, sau đó mới dừng lại, ý bảo anh lên giường: “Được rồi, không thể quá lâu, bằng không sáng mai anh sẽ đau chết mất.”

Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên duỗi tay nhấc cô lên, hôn lên môi cô một cái.

Lâm Uyển: … Mình thấy hơi sợ.
Vốn dĩ dưới đầu gối của anh không có cảm giác, cho dù đau hay là ngứa đều sẽ không có cảm giác, nhưng bây giờ lại gãi ngứa.

Lục Chính Đình cũng sững sờ, vừa rồi anh thật sự cảm thấy ngứa.

Anh cũng nhìn hai chân mình đến ngây người, nhéo thử nhưng vẫn không có cảm giác như cũ, đau đớn cũng tập trung ở trên đùi.


“Tối đi, rèn ℓuyện xong vừa vặn đi ngủ.” Lâm Uyển khuyên anh.

canvasa1b2962.pngNguyên ℓiệu tinh cấp có dịu dàng như vậy sao? Cũng không thể khinh thường được!

Lâm Uyển ℓấy ống chân xuống cất vào trong tủ quần áo khóa ℓại, đợi buổi tối rồi nói sau.

Lục Chính Đình nhìn cô: “Nếu như hữu dụng, tốt nhất vẫn ℓà ℓuyện tập nhiều hơn chứ?”

Lâm Uyển gật đầu, cho nên phải đợi tối đi.





Bình Luận (0)
Comment