Chương 3: Nội Dung Cốt Chuyện
Nguyên chủ gả cho anh cũng không cùng anh làm vợ chồng thật
sự, nhưng lại liên lụy đến anh, xem như nợ anh. Cô có hệ thống chữa bệnh, có thể
thay nguyên chủ đền bù tổn thất, tranh thủ chữa cho anh khỏi tàn tật.
Thật ra Lục Chính Đình vốn là một thiên tài, ba tuổi bắt đầu đọc
sách, thành tích vô cùng tốt, sau đó anh bị bệnh lạ,
lỗ tai bị điếc, thế nhưng thị lực và khứu giác của anh rất nhạy, số trời run rủi,
được tuyển vào trong quân đội đặc thù. Tiền lương của anh còn cao hơn cán bộ
bình thường, một tháng được sáu, bảy mươi đồng. Cũng
chính dựa vào số tiền này mà nhà họ Lục mới có thể sống tốt hơn những
nhà khác, Lục Chính Kỳ và em gái mới có thể đi học cấp ba.
Nhân tài giống như anh, so với Lục Chính Kỳ không biết ưu
tú hơn bao nhiêu lần, đáng tiếc sau này anh vì bị thương, hai chân tàn tật, chỉ
có thể xuất ngũ về nhà.
Lúc này cha Lâm còn đứng ở cửa ra vào nói: “Đến cùng nên
làm như thế nào còn phải hỏi qua con gái tôi một tiếng, nhìn xem con bé có ý kiến
gì.”
Ông ấy cất giọng hỏi: “Con gái, con nghĩ như thế nào? Con
muốn tiếp tục gả cho tên khốn kia, hay là muốn về nhà? Con không cần sợ, nếu
như con muốn gả cho cậu ta, chúng ta sẽ đi trói cậu ta về, có cán bộ công xã
làm chỗ dựa, cho dù cậu ta có chui vào trong khe đã, chúng ta cũng sẽ đào cậu
ta ra! Chờ cậu ta về sẽ để cậu ta sống yên ổn với con, nếu như cậu ta còn dám mèo mả gà đồng, chúng ta sẽ đánh gãy cha cậu ta, nếu như con không muốn gả cho cậu ta
nữa, chúng ta sẽ…”
Trong lòng cha Lâm chua xót, thanh danh của con gái bị hủy, dáng dấp lại
xinh đẹp như thế, chỉ sợ sau này sẽ bị người nói ra nói vào, thật đúng là tức chết
ông ấy, ông ấy chỉ ước gì có thể lập tức trói
tên khốn Lục Chính Kỳ kia về, đánh gãy chân cậu ta.
Mẹ của Lục Chính Kỳ lập tức không vui: “Sao mở miệng ra là
đánh gãy chân Chính Kỳ, Chính Kỳ nhà tôi…”
“Chính Kỳ nhà mấy người hủy đi thanh danh của tôi.” Lâm Uyển
lạnh lùng lên tiếng, bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nếu đã phải ở lại
đây, cô sẽ thay nguyên chủ sống tốt, hiếu kính cha mẹ, thay đổi số phận.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn gương mặt cay nghiệt của bà cụ
kia, bà cụ đang dùng ánh mắt căm tức nhìn cô: “Vậy cô muốn gì? Tôi sẽ để cho
Chính Kỳ về nhận lỗi với cô, nhưng nếu như thằng bé thật sự không…”
Lâm Uyển cắt ngang lời của bà ta, khẽ nói: “Anh ta hủy đi
thanh danh của tôi, sau này tôi không có cách nào lấy chồng, dù sao tôi cũng cần
phải sống, hoặc là các người đưa cho tôi 1000 tệ,
hoặc là…”
1000 tệ?
Mấy người nhà họ Lục như muốn rớt tròng mắt ra ngoài: “Cô
thật đúng là dám ăn cướp.”
Lâm Uyển nhướng mày, khóe môi
cong lên: “Hoặc là để Lục Chính Đình làm chú rể thay.”
…
“Con gái?” Mẹ Lâm và cha Lâm sốt ruột.
Mẹ Lâm dùng sức kéo tay Lâm Uyển, nhỏ giọng nói: “Con cùng
đừng vì hờn dỗi mà phạm sai lầm như thế chứ.”
Lục Chính Đình kia chẳng những điếc mà chân còn bị tàn tật,
bây giờ chính là phế nhân, tuy dáng dấp đẹp trai, nhưng cũng không có ai chịu gả cho anh, thử nghĩ mà xem, có ai đồng ý để
con gái mình gả cho một kẻ tàn phế chứ? Nông thôn
chính là dựa vào lao động tay chân để ăn cơm đấy, anh có thể làm gì?
Cha Lâm cho rằng con gái lo lắng nhà mẹ đẻ không thể cho
mình chỗ dựa, về nhà sẽ bị nhà bác cả bố trí, ông ấy vội vàng la lên: “Con gái à, con không cần phải sợ đâu, cha còn chưa chết, cha
liều cái mạng già này cũng không để con chịu ấm ức.”
Ánh mắt người nhà họ Lục lại sáng lên.
Nhất là bà Lục, bà ta không thích đứa con thứ ba này,
nhưng cũng không thể để nó độc thân cả đời, như vậy sẽ bị người ta chỉ trỏ, nói
xấu, rất mất mặt.
Nếu như có thể để Lâm Uyển gả cho nó, chẳng những đứa con
trai út được tự do, còn có thể tìm được cô vợ cho thằng con tàn phế kia, thật
đúng là mọi người đều vui.
Bà ta lập tức dùng mắt ra
hiệu cho hai đứa con gái và con trai cả.
Chị hai Lục lập tức cười nói: “Ôi chao, như thế cũng tốt,
em dâu, em không biết đâu, thằng ba nhà chị giỏi lắm.”
Không ít người trợn mắt xem thường, Lục Chính Đình có thể
làm gì? Gánh nước hay là ra ruộng làm việc? Lúc này chỉ sợ ngay cả chuyện vợ chồng
cũng không làm nổi nữa là.
Bác cả nhà họ Lâm nghe thế cũng vui vẻ, chỉ cần có thể để
Lâm Uyển ở lại nhà họ Lục, số sính lễ kia mà nhà họ Lục đưa cũng không cần phải
trả về, nhà thằng hai không dùng đến, trong nhà đều dựa vào anh em giúp đỡ, số
sính lễ kia hơn phân nửa là rơi vào trong túi nhà
ông ta, ông ta đang muốn dùng số tiền kia để thu xếp cưới vợ cho con trai.