Chương 305 - Chương 305: Phẫu Thuật 1
Chương 305: Phẫu Thuật 1
Chương 305: Phẫu Thuật 1
Không có Hồ Hướng Dương thì có Lý Hướng Dương và Trần Hướng Dương, một người ưu tú như cô, cũng sẽ ℓuôn có người trước ngã xuống người sau tiến ℓên, trừ phi có một người đàn ông xứng với cô đứng ra thể hiện quyền ℓực của mình.
Tuy rằng bọn họ có giấy chứng nhận kết hôn, có tư cách như vậy, nhưng vẫn không có tự tin, bởi vì giấy chứng nhận kết hôn chỉ ℓà sự ràng buộc với cô mà thôi, cũng không công bằng gì cả.
Trừ phi anh hoàn toàn đứng dậy được, ℓuôn ở bên cạnh cô bất cứ ℓúc nào, che nắng che mưa cho cô, bằng không, anh cũng không thể yên tâm thoải mái sử dụng quyền ℓực đó.
Anh không nỡ trói buộc cô, nếu như cô có yêu cầu, vậy anh chắc chắn sẽ buông tay.
Anh biết bản thân mình như vậy thực ra rất giả tạo.
Bởi vì anh phải dùng toàn bộ sự tự chủ mới có thể nói mình bằng ℓòng buông tay, nhưng trời biết, đất biết, bản thân anh biết anh không hề nỡ buông tay một chút nào. Thậm chí còn có suy nghĩ rất tối tăm, Hồ Hướng Dương hay Lý Hướng Dương gì đó dám nhòm ngó cô, thì anh sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Nếu cô nhìn trúng người đàn ông nào khác, muốn rời khỏi anh, anh sẽ giam cầm cô bên người, để cô không thể đi được đâu nữa.
Lục Chính Đình: “…”
Anh dứt khoát phá tan suy nghĩ đó, cô thật sự rất thích gương mặt anh, nếu như chân không còn ổn, vậy có phải còn có thể dựa vào gương mặt bám lấy cô không?
Anh nhìn cô chăm chú, nghĩ nhìn thêm vài phút nữa cũng được, dọa cho Lâm Uyển phải nhanh chóng đầu hàng: “Mau ăn cơm đi.”
Thấy đột nhiên cô mặt đỏ hồng, Lục Chính Đình nở nụ cười, những suy nghĩ tối tăm đó cũng tan thành mây khói.Cứ như vậy, đảo mắt đã qua mùa thu hoạch, ngày mùa vẫn bận rộn như cũ, ống chân của Lục Chính Đình lại thích ứng không tệ.
Bây giờ, mỗi ngày anh đều bó chân, có thể đứng được lâu nhất là mười phút, tuy rằng vẫn không thể đi, chỉ có thể mình đứng thôi, nhưng đi được cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Vì thế ngoại trừ ngủ ra, anh không chịu cởi ống chân ra, mà phối hợp với xe lăn, mỗi tiếng đều đứng dậy khoảng hai phút.
Hôm đó ăn xong cơm trưa, bác sĩ Kim kêu Lục Chính Đình giúp anh cùng nhau nhổ răng cho Lục Trường Ngải.Nếu là bác sĩ khác, muốn luyện tập kỹ thuật này cũng không dễ dàng như vậy. Dù sao thì mô phỏng nhãn cầu thực tế và người bệnh thực sự có sự khác biệt quá lớn. Nhưng hệ thống của cô lại chính là bàn tay vàng hack nhất trong việc mô phỏng tình trạng của người thật, tương đương với trực tiếp tích lũy kinh nghiệm thực chiến cho cô, người khác đến mấy năm cũng không làm được. Nhưng cô tập trung luyện tập một khoảng thời gian đã được.
Sự tàn nhẫn bùng nổ trong lòng anh, gương mặt tuấn tú lập tức lạnh hẳn đi, ánh mắt trở nên cực lạnh giá.
Lâm Uyển bị ánh mắt đột nhiên lạnh đi này của anh dọa cho hết hồn, theo bản năng trừng to mắt nhìn.
Lục Chính Đình nhận ra mình không khống chế được tâm tình, lập tức rũ mắt, rồi lại nâng mắt nhìn cô, ánh mắt đã khôi phục vẻ dịu dàng và ôn hòa, anh chậm rãi đáp: “Anh đang nghĩ tuy rằng Hồ Hướng Dương thô lỗ, nhưng ánh mắt lại rất tốt.”
Lâm Uyển nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh ba giây, rồi dứt khoát nhéo cái mũi mà mình ngưỡng mộ, sao mũi của anh lại cao như thế, sao đường nét lại dễ nhìn như vậy, cô đã muốn nhéo từ lâu rồi, cho anh dọa sợ em này!Nhổ răng khôn khác với nhổ những răng khác, đặc biệt là những răng mọc lệch, không những cần kỹ thuật mà còn cần sức lực. Một điểm này, bác sĩ Kim cảm thấy Lâm Uyển không có ưu thế, cho nên anh ta nhờ Lục Chính Đình giúp, hai người nghiên cứu, hôm nay sẽ chính thức nhổ răng cho Lục Trường Ngải.
Mấy hôm trước Lục Trường Ngải đau đến sưng mặt, cũng không thể chịu được nữa, bây giờ không nhịn được mới phải đi nhổ răng.
Lâm Uyển trốn trong góc phòng y tế tiếp tục luyện tập Kim Châm Bát Ế. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng các thiết bị nhỏ, chỉ cần luyện tập mô phỏng trong hệ thống đạt đến độ thành công chín mươi lăm phần trăm trở lên, thì cô có thể phẫu thuật cho người ta.
Trước mắt, từ đầu đến cuối cô đã thành công mô phỏng ba mươi tám lần, và không một lần nào sai.