Chương 317 - Chương 317: Hiểu Lầm 7
Chương 317: Hiểu Lầm 7
Chương 317: Hiểu Lầm 7
Bà cụ Vương chớp mắt, nhìn cảnh vật mơ hồ trước mắt từ từ trở nên rõ ràng hơn, sau đó bà cụ nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp.
“Ôi chao cháu gái, cháu ℓớn ℓên thật xinh đẹp!” Bà cụ Vương ngồi bật dậy, kích động nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn thấy Lục Chính Đình ở bên cạnh.
“Mẹ ơi, con trai nhà ai ℓớn ℓên đẹp trai quá! Bà cụ này cả đời vẫn chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như vậy, có đối tượng chưa cháu?” Bà cụ hưng phấn xoa tay, chỉ cần Lục Chính Đình nói chưa có đối tượng, bà cụ sẽ chuẩn bị ℓàm bà mai.
Người bên ngoài cửa sổ đó khoa tay múa chân: “Thành công rồi, thành công rồi! Giỏi quá giỏi quá!”
Lão bí thư và mấy người đại đội trưởng đều rất kích động, đây chính là lần đầu tiên đó, những thôn khác không có đâu, đại đội bọn họ chiếm phần đầu, sắp được ghi vào hồ sơ từ công xã tới huyện.
Mấy người Lâm Uyển và Lục Chính Đình ra ngoài xem, thấy già trẻ trong sân đều vây tới.
Những bà cụ ông cụ làm như không nhận ra Lâm Uyển, người nào cũng kích động và cuồng nhiệt: “Bác sĩ Lâm thật giỏi quá!”Một đám người lại chạy vù vù ra ngoài rồi tiếp tục vây quanh.
Cuối cùng Lâm Uyển cũng thoáng khí, căn phòng nhỏ như vậy bị nhiều người chen chúc như vậy, suýt thì bị chèn chết.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng pháp “đùng đùng”, chính là đại đội đang đốt pháo chúc mừng, vốn dĩ là chuẩn bị để chào đón lãnh đạo, nhưng không ngờ lại có công dụng ở đây.“Bác sĩ Lâm thật đúng là thần tiên sống!”
“Mắt mù mà cũng có thể chữa khỏi, cũng giỏi quá đi thôi.”
“Sau này chúng ta cũng không cần lo lắng nữa, có thần y như vậy ở thôn rồi, ha ha!”Bà cụ Vương lập tức nhìn thấy anh ta, người đó lớn lên có hơi xấu, mắt híp, mũi củ tỏi, môi lạp xưởng, hở răng cửa, lại còn mặt hình vuông: “Trời ơi, quái thú từ đâu tới!” Bà cụ nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lục Chính Đình và Lâm Uyển: “Cháu gái, mau rửa mắt cho bác.”
Cửa bị đẩy cái rầm, người bên ngoài đều ùa vào, nhao nhao hỏi: “Thật sự tốt rồi sao? Mau nhìn chúng tôi đi?”
Chu Triều Sinh sợ hãi, nhanh chóng đẩy giường gỗ chắn ngang, kêu bà cụ Vương đối mặt với những người đó, còn anh ta, Lục Chính Đình và Lâm Uyển thì lại trốn ở phía sau, tránh cho mình bị người chèn lên.Người xem náo nhiệt cảm thấy chưa đủ đã, đều nói trong phòng tối, đón bà cụ ra sân để nhìn.
Lâm Uyển: “Đừng để ánh mắt trời chiếu vào mắt.”
“Đi tới nơi râm mát, mau!”Cả đời này bà cụ Vương kết hôn và sinh con trai cũng không thu hút sự chú ý như vậy, bà cụ cười toe toét: “Cháu gái lợi hại quá, rất lợi hại. Mắt tôi sao? Tốt rồi, nhìn rõ ràng lắm, từ khi nào mà trên mũi của cậu có thêm cái mụn vậy? Ái chà, mau kêu cháu gái cắt cho cậu đi, nhìn dơ quá, không đẹp! Ái chà chà, đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là người nhà họ Uông đây mà, lớn lên giống y chang vợ ông ta, đều móm, ha ha ha.”
Lâm Uyển đẩy Chu Triều Sinh, kêu anh ta mau đưa bà cụ Vương về, còn ở lại nữa sẽ đắc tội hết với tất cả mọi người mất.
Vốn dĩ là một bà cụ ngại ngùng và xấu hổ biết mấy, chân bó, mặt già nua, có bệnh đục tinh thể nên không nói nhiều cho lắm, kết quả chữa khỏi mắt lập tức như mở máy hát, mình có thể trình diễn chương trình trò chuyện của các bà cụ thôn.
“Thật sự tuyệt quá, ai nói Trung y ℓà phong kiến mê tín chứ, kêu bọn họ tới mà xem!” Một bác sĩ chân trần từ thôn khác tới vây xem hô ℓên.