Chương 333 - Chương 333: Vui Vẻ 2
Chương 333: Vui Vẻ 2
Chương 333: Vui Vẻ 2
Mẹ Lâm: “Con gái, con tránh ra, đừng chắn bọn mẹ nhìn con rể.”
Lâm Uyển: “…” Cô dịch sang ngang đi tới bồn nước rửa tay.
rMẹ Lâm: “Các con nhìn dáng người cao ℓớn này của con rể đi, sao ℓại cao như vậy chứ, cửa nhà chúng ta thấp quá rồi, mẹ thấy nếu như thằng bé vào nhà còn phải cúi đầu xuống ấy chứ, không chừng sẽ đập đầu mất.”
Từ trên cao nhìn xuống anh, chỉ cảm thấy anh đẹp trai, còn ngửa đầu nhìn ℓên anh, ℓại cảm thấy anh vừa đẹp trai, khí thế vừa mạnh, đặc biệt ℓà đôi mắt thâm thúy đen ℓáy đó, khiến người không dám đối diện với anh.
Nhặt hành bắt sâu xong, hai bé trai chạy tới nhà trước, cùng nhau hô: “Bánh hành, ta tới đây! Ha ha ha!”
Lâm Uyển trông mà vô cùng buồn cười, e rằng Tiểu Quang này rất nghẹn đây, mới mở miệng đã có thể viết luận văn rồi, so với bạn nhỏ cùng trang lứa còn nói chuyện lưu loát hơn nhiều.
“Về nhà thôi.” Cô vẫy tay với Lục Chính Đình.
Anh rất tự nhiên duỗi tay ôm eo cô.Mẹ Lâm đứng dậy, cười bảo: “Tối nay chúng ta gói sủi cảo chúc mừng, hôm nay các con muốn ăn gì?”
Tiểu Minh Quang: “Cha cháu thích ăn bánh hành!”
Mẹ Lâm: “Được, con gái, con đi tới vườn rau nhỏ phía đông hái mấy cây hành ra đây.”
Lâm Uyển vừa rửa mặt và tay xong, cô muốn sai hai đứa trẻ đi, nhưng lại thấy Lục Chính Đình đã xách hai đứa đi ra ngoài.Cô vỗ nhẹ vào tay anh, liếc mắt nhìn anh: “Chú ý một chút.”
Lục Chính Đình giơ tay lên cao, khoác lên vai cô, dáng người anh cao, tay đặt ở đâu cũng rất tự nhiên.
Lâm Uyển nghĩ anh không nghe được mình nói chuyện, bỏ đi, nếu như người khác nhìn thấy, đoán chừng cũng sẽ hiểu cho Lục Chính Đình đi đường không thuận lợi, cần cô đỡ một chút.
Khi về nhà, mẹ Lâm đang nấu cơm, Lâm Uyển, anh hai và hai bé trai ở trong sân chơi trò cảnh sát bắt cướp. Trước đây Tiểu Quang không biết nói chuyện, rất nhiều trò chơi cậu bé đều không thể cảm nhận được niềm vui trong đó.Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang chạy qua, mỗi người nắm một tay anh: “Chú ba cao như cây, nhanh như gió, cháu cũng muốn được như thế!”
Tiểu Minh Quang: “Anh trai nhỏ, không phải anh muốn học mẹ em, làm bác sĩ sao?”
Lục Minh Lương: “Bác sĩ vừa cao vừa nhanh!”
Mọi người bật cười, nhao nhao chúc mừng Lục Chính Đình.“Ôi, anh chú ý một chút!” Lâm Uyển lại đuổi theo, kêu anh thả bọn nhỏ xuống: “Anh không nên đi quá lâu, không thể vác nặng quá.”
Dọc theo đường về này chừng mười mấy phút, với anh thế đã là quá mức rồi.
Lục Chính Đình rũ mắt nhìn cô, bàn tay xoa gáy cô, rồi ôm vai cô: “Anh tự biết mà.”
Dáng đứng và đi của anh đều rất kỳ diệu, ra sức nghĩ cũng không nhúc nhích được, rồi bất chợt lại đi được. Nếu đã biết đi, anh cảm thấy đã không sao rồi, hiện tại cả người đều rất nhẹ nhàng, không đau không ngứa.Anh đã ngồi đủ rồi, một khi có thể đứng dậy, đã không còn muốn ngồi xuống nữa.
Đến vườn rau nhỏ, Lâm Uyển kêu anh ngồi trên tảng đá trên đất nghỉ ngơi, còn cô dẫn hai đứa trẻ vào hái rau, thuận tiện bắt sâu.
Lúc này bản thân các xã viên không có thuốc trừ sâu, trên cơ bản vườn rau sẽ không phun thuốc, sau một trận mưa, sâu cũng nhiều hơn, bắt cũng không bắt hết được. Lâm Uyển bắt đến chán rồi, chỉ muốn quay về nghiên cứu một chút, thử phối chút thuốc trừ sâu bảo vệ rau cỏ xem sao.
Hai đứa nhỏ cũng không sợ, bắt sâu đều là tay cừ, đặc biệt là Lục Minh Lương, động tác rất linh hoạt.
Khi chọn đến Lâm Uyển, cậu bé kêu cô ℓàm vợ địa chủ.
Lâm Uyển: “Ái chà, mẹ khát nước quá, mẹ đi ℓấy chút nước uống đã.”
Lục Chính Đình ở bên cạnh ℓập tức đứng dậy: “Anh rót giúp em.”
Lâm Uyển: “…”